[KTTH - LTPH] Chương 9

Chương 9

Tác giả: Thương Hải Di Mặc
Người dịch: Triều Ca
Cố vấn: Phi Thiên.
.
 
Chỉ thấy cổ tay của vị công tử ngồi trên luân y khẽ động, nhuyễn quang màu vàng kim theo đó mà phóng ra, lúc lên lúc xuống, thoắt trái thoắt phải, loang loáng đan nhau thành một luồng quang hoa mỹ lệ. Đẹp như dệt mộng, tưởng chừng thanh thoát vô lực, mà lại nhẹ nhàng chặn đứng mọi thế công của địch.
.

.

.

.
.
.

.
Một mình Tiếu Khuynh Vũ ở giữa đại sảnh. Tư thế y vững vàng, ánh mắt y tĩnh tại (1), gương mặt vẫn điềm nhiên, phục trang không chút xao động, mi mục như họa. (2)

Nhưng nếu quan sát kỹ càng hơn, sẽ thấy,

Trong ánh mắt của y có sát khí.

Sắc bén lạnh lùng.

Ngay cả nốt chu sa giữa vầng trán phẳng lặng cũng cùng tỏa ra một loại sát khí bức người.

Trước sự xuất hiện bất ngờ của bọn hắc y nhân nọ, đám người vương tôn quý tộc theo đuôi Phương Quân Càn lúc đầu chỉ biết túm tụm lại, run rẩy nép chặt vào nhau. Bọn họ vốn quen thói an nhàn sung sướng, hưởng thụ xa hoa, có bao giờ phải trải qua những việc đáng sợ như thế?

Tiếu Khuynh Vũ khẽ cau mày nghĩ thầm – bọn người này không chút hữu dụng, đứng ở đây chỉ càng vướng chân vướng tay, chưa kể nếu có xảy ra sơ sẩy gì thì khó mà ăn nói với phụ mẫu của bọn họ. Tốt nhất vẫn nên là…

Y nhẹ nhàng phác tay về phía sau lưng mình. “Lui ra.”

“Các ngươi đừng hòng rời khỏi nơi đây!” Lời vừa dứt, đại đao của hắc y nhân đã nhằm ngay kẻ dẫn đầu đoàn người bổ xuống. Dưới đường đao cực mạnh của gã, kẻ kia ắt hẳn phải đầu lìa khỏi cổ, hồn tán mạng vong. Thế nhưng ngay tại thời khắc ấy, những người có mặt ở đó bỗng nhìn thấy một đạo kim quang loang loáng quét ngang, ánh sáng chói lòa như thể lưu tinh lóe lên giữa đêm đông tuyết lạnh —.

Không biết từ lúc nào, lưỡi đao của tên sát thủ đã bị một chuỗi dây kim tuyến quấn chặt.

Đầu còn lại của chuỗi kim tuyến, chính là đang ở trong tay Tiếu Khuynh Vũ!

Thần thái y vẫn rất đỗi tịch mịch, âm trầm.

Vòng dây kim tuyến dài được kẹp chặt giữa ngón tay cái cùng ngón trỏ của y, không khác gì một cảnh Như Lai điềm mặc niêm hoa(3), tư thế muôn phần tao nhã.

Lướt mắt nhìn qua đám sát thủ, y buông ra tiếng than nhẹ.

“Các ngươi cần gì phải tự đi tìm cái chết như thế….”

Lời chưa dứt, ngón tay đã khẽ gảy nhẹ! Thoạt nhìn qua, cử chỉ ấy nhẹ nhàng tao nhã, không dùng đến một phần sức, so với những lúc gảy đàn ở tiểu viện thật không khác là bao.

“Rầm rầm——“ Chỉ nghe một chuỗi tiếng động chát chúa liên tiếp vang lên.

Trước con mắt kinh hoàng của đám sát thủ, đại đao vốn rèn từ thép tốt của bọn chúng trong thoáng chốc đã bị chấn gãy thành mấy đoạn.

Chuỗi dây kim tuyến mỏng manh đó, thật ra là thứ thần binh lợi khí từ phương nào?!!

Nhận thấy đám huynh đệ của mình chưa đánh đã muốn hàng, gã đầu lĩnh không khỏi tức giận gầm lên một tiếng. “Giết chết y! Bằng không chúng ta một người cũng đừng mong toàn mạng!”

Bấy giờ, bốn gã kia mới như người sực tỉnh khỏi mộng, đồng thanh hét lớn xông đến.

Bốn lưỡi đao sáng quắc, một trái một phải, một trên một dưới, cùng lúc từ bốn phía chém tới.

Khí thế mãnh liệt dường như muốn đem gã thiếu niên tàn phế có bộ dạng thanh tuấn trầm tĩnh kia băm vằm thành muôn mảnh nhỏ.

Chỉ thấy cổ tay của vị công tử ngồi trên luân y khẽ động, nhuyễn quang màu vàng kim theo đó mà phóng ra, lúc lên lúc xuống, thoắt trái thoắt phải, loang loáng đan nhau thành một luồng quang hoa(4) mỹ lệ. Đẹp như dệt mộng, tưởng chừng thanh thoát vô lực, mà lại nhẹ nhàng chặn đứng mọi thế công của địch.

“Đại ca! Chặt đứt tay của tên tiểu tử này!”

Gã được gọi là đại ca gằn giọng đáp. “Ta không tin là huynh đệ bọn ta lại thảm bại trong tay một gã què quặt như thế này! Tấn công hạ bàn của y cho ta!”

Nói xong gã nhún mình nhảy lên, đoản kiếm màu bạc trong tay phóng ra hàn quang hiểm độc, nhằm thẳng vào hai chân của người thiếu niên nọ.

Nhãn thần Tiếu Khuynh Vũ trong một thoáng trở nên lạnh lẽo. Bên trong tay áo, hai hạt thiết liên tử(5) nhẹ nhàng trượt xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay y.

“Sát!” Trong tích tắc đoản kiếm lao đến như muốn chặt đứt hai chân của thiếu niên tàn tật, gã đầu lĩnh bỗng nhìn thấy một bàn tay.

Bàn tay trắng như tuyết.

Những ngón tay thon dài.

Khiến cho kẻ khác phải kinh tâm động phách!

Hai ngón tay  vung lên, cùng lúc bắn ra hai vật. Dị vật quá nhỏ, thủ pháp lại quá nhanh, ngọai trừ một tiếng gió rít lên, đám người xung quanh đều không thể thấy được đó là loại ám khí gì.

Chỉ có gã đầu lĩnh là thấy rõ—-

Hai hạt thiết liên tử!

Nhưng mà, đó cũng chính là thứ cuối cùng gã được nhìn thấy trong đời mình.

Còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, mắt gã đã tràn ngập một sắc đỏ nóng bỏng.

Sau đó là…

Đau!

Đau quá!

Gã thét lên thảm thiết!

Tiếu Khuynh Vũ vẫn vững vàng ngồi giữa luân y, lẳng lặng nhìn tên sát thủ ngã sụp xuống đất, kêu rên không dứt.

“Ngươi muốn hủy đôi chân của ta thì ta phế đôi mắt của ngươi.” Vẻ mặt y hoàn toàn bình thản. “Con người ta, hành xử luôn luôn rất công bình.”

Khiếp sợ.

Kinh hãi.

Gã đầu lĩnh đã thôi kêu rên, dường như vì quá đau đớn mà đã ngất đi.

Người xung quanh chứng kiến cảnh đó, trong lòng như có đôi ba phần thỏa mãn.

Một tên trong đám còn lại tức giận gầm lên. “Hủy luân y của y trước!”

Vô Song công tử dùng luân y để di chuyển, hủy luân y chẳng khác nào phế đi đôi chân của y.

Năm gã sát thủ đồng thời công kích vào yếu điểm ấy.

Hai tay Tiếu Khuynh Vũ gõ nhẹ lên hai tay vịn của cỗ xe.

Cơ quan mật bố trí bên trong được khởi động, một chuỗi ám khí lập tức xé gió phóng ra, lao vút về phía kẻ địch.

“Keng keng keng keng keng!!!”. Năm thanh âm vang lên gãy gọn, theo đó là năm thanh đại đao rơi loảng xoảng trên mặt đất!

Phương Quân Càn lúc này vẫn đang vận công hóa đan hộ tâm, nhìn thấy chiêu thức của Tiếu Khuynh Vũ, không khỏi rùng mình hít một hơi lãnh khí. Năm mũi ngân châm nhắm chuẩn xác vào báng đao của địch nhân, chỉ một chiêu đã đánh rơi hết binh khí của bọn chúng.

Công phu sử dụng ám khí này, thật đúng là kinh hãi thế tục!

Tay phải Tiếu Khuynh Vũ lại khẽ nhấc, một tia kim quang sáng ngời xẹt qua, kéo theo một chuỗi huyết tinh thắm đỏ—

Kim quang qua rồi.

Chỉ thấy năm gã sát thủ nằm cuộn người trên mặt đất, đồng tử trợn trắng, chết không nhắm mắt. Nơi yết hầu của cả năm đều có một vết máu mảnh.

Trong tay Tiếu Khuynh Vũ nắm chặt một sợi kim tuyến, trên thân kim tuyến vẫn còn vương lại một chuỗi huyết châu.

Thu binh khí về, vẻ mặt y vẫn khoan thai ôn tịnh. Tưởng như một trận tranh giao máu đổ kia chẳng là gì đối với y.

Không một lần nhìn lại thi thể của sáu gã sát thủ dưới chân mình, Tiếu Khuynh Vũ quay đầu nhìn về phía Phương Quân Càn. “Còn có thể đi được không?”

Đan dược khi nãy y cho hắn uống chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính của mũi tên, nếu muốn chữa trị triệt để thì phải ngay lập tức rời khỏi nơi đây.

Phương Tiểu hầu gia thấy nạn mặt mày không đổi, gặp nguy bản tính chẳng dời, chỉ nhếch miệng cười khẽ trả lời Tiếu Khuynh Vũ: “Bổn hầu là tai họa, đương nhiên còn muốn di họa ngàn năm, sao có thể sớm lìa trần thế được?”

“Thế là tốt rồi.” Tiếu Khuynh Vũ điều khiển luân y đi về phía cửa lớn của Yên Vũ Lâu. Phương Tiểu hầu gia nhìn thấy liền phát hiện ra, bên trong luân y có bố trí cơ quan, chỉ cần lướt nhẹ tay, bánh xe sẽ tự động di chuyển.

“Công tử cẩn thận!!!”. Mạc Vũ Yến ở bên cạnh bỗng nhiên kinh hãi hét lên một tiếng.

Lời còn chưa dứt, đã thấy một ánh đao nhanh như chớp chém đến Tiếu Khuynh Vũ – Chính là gã đầu lĩnh đã bị phế bỏ hai mắt lúc nãy!

Hóa ra hắn vẫn chưa chết, chỉ ẩn nhẫn trong đám thi thể của bọn huynh đệ mà chờ đợi cơ hội. Ngay cả Tiếu Khuynh Vũ sau khi đã hạ sát năm gã kia cũng chủ quan mà không nhìn đến hắn.

Vừa thấy địch nhân lơ là phòng bị, hắn liền chớp lấy thời cơ, tung ra một đao đoạt mạng!

Mắt thấy lưỡi đao bổ xuống.

Ánh thép trắng lóa hắt lên mặt công tử Vô Song.

Đột nhiên, gã thấy phía sau lưng đau buốt.

Lảo đảo quay mặt lại, mới phát hiện ra Phương Quân Càn đã một kiếm đâm xuyên qua cơ thể của mình.
Phương Quân Càn nhanh chóng thu kiếm về.

Máu tuôn ra như suối, gã sát thủ nặng nề đổ sập xuống mặt đất.

Lúc này, Phương Quân Càn mới dồn dập ho khan. Một kiếm mới vừa rồi đã dùng đến phần sức lực cuối cùng, hiện tại hắn đã chẳng còn cách nào áp chế được độc tính công tâm!

Hiềm một nỗi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Phương tiểu vô lại chết đến nơi vẫn không thèm hối cải, vừa ho vừa nói: “Khuynh Vũ, bổn hầu vừa cứu huynh một mạng, sau này huynh đừng quên lấy thân báo đáp nha…”

Bạch y thiếu niên chỉ lặng lẽ ngồi nhìn hắn, gương mặt thanh tú từ từ trở nên nhợt nhạt dù lời nói ra vẫn rất thanh trầm điềm tĩnh. “Có Tiếu mỗ ở đây, tiểu hầu gia sẽ không chết được.”

Vừa nói vừa đỡ lấy Phương Quân Càn đang dần dần ngất đi.

“Công tử!”, Mạc Vũ Yến thấy y sắp sửa rời đi bèn vội vàng lên tiếng. “Nếu Vũ Yến muốn hoàn lương, công tử có bằng lòng thu nhận hay không?”

Vừa rồi hai bên giao tranh, tình thế cực kỳ nguy hiểm, tất cả mọi người đều vì lo cho thân mình mà đã sớm bỏ chạy trối chết, chỉ có Mạc Vũ Yến không hiểu vì sao vẫn dám mạo hiểm lưu lại ở nơi này.
 
Tiếu Khuynh Vũ lãnh đạm đáp. “Ta và cô mới chỉ gặp mặt một lần.”

Mạc Vũ Yến cúi đầu nói khẽ. “Phải.” Đối với công tử người mà nói, chừng ấy chẳng đáng kể gì, nhưng đối với tiện nữ, một lần tương ngộ này đã đủ để định đoạt vận mệnh cả đời…

“Nếu là như thế.” Nhịp di chuyển của luân y dường như chậm lại. “Sau khi chuộc thân rồi hãy đến tìm ta.”

Ngày hôm đó.

Hữu thừa tướng Đại Khánh Tiếu Khuynh Vũ bị hành thích bởi một nhóm người không rõ lai lịch.

Tiểu hầu gia Phương Quân Càn trúng độc trọng thương.

Bọn sát thủ sáu tên không một kẻ nào sống sót.

Về sau, phong thanh nghe được tin tức đệ nhất mỹ nhân nức tiếng một thời của Yên Vũ Lâu, Mạc Vũ Yến cô nương, bỗng nhiên dốc hết tư trang dành dụm được để tự chuộc khế ước bán thân, từ đó rời khỏi chốn thanh lâu, bặt vô âm tín.
.

.

.

.

.
*** Quân sư chú thích:
(1) Nguyên văn [tĩnh nhược xử tử]: Đây là một cụm thành ngữ khá quen thuộc trong tiếng Hoa, xuất phát từ câu ["静若处子, 动若脱兔] [Tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát thố]; ban đầu được dùng trong quân đội, ý nghĩa là: “Khi án binh bất động thì yên ắng tĩnh lặng như thiếu nữ đồng trinh ẩn mình nơi khuê các, tới lúc tác chiến thì tốc độ chớp giật, nhanh nhẹn như thỏ đang chạy trốn”. Về sau được tách ra dùng như một cụm thành ngữ riêng, hàm ý vẻ đẹp dịu dàng, tĩnh tại, an nhiên, yên ắng, hoặc là trạng thái bất động… Người dịch không dùng nguyên cụm thành ngữ ban đầu, chỉ giữ ý, vì không thích so Tiếu Khuynh Vũ với nữ nhân.
.
(2) Nguyên văn cả đoạn: “… tĩnh nhược xử tử, bát phong bất động, y bất đái thủy, mi mục như họa.” Dạ, xin chào Vô Tình công tử, chương này được gặp anh nhiều dã man… ;____;
.
(3) niêm hoa: động tác nhón nhánh hoa bằng ngón trỏ và ngón cái của Phật. Hình minh họa:
.
(4) quang hoa: hào quang
.
(5) Thiết liên tử: Một loại ám khí tròn, nhỏ, bằng sắt, hình dạng giống như hạt sen.
.
.

0 comments:

Post a Comment