[KTTH - LTPH] Chương 8

Chương 8



Tác giả: Thương Hải Di Mặc
Người dịch: Triều Ca
Cố vấn: Phi Thiên

Minh họa: An Di
Tranh là do An Di (Seisupi) làm, dành riêng cho bản dịch KTTH-LTPH của Triều Ca và Phi Thiên. Thỉnh chư vị đừng tự tiện đem đi nơi khác.
 
“Chỉ cần Khuynh Vũ biết, những gì bổn hầu làm đều là vì Khuynh Vũ thì bất luận việc gian khổ thế nào cũng đều có thể bình thản chịu đựng, vui vẻ không một lời oán than…”
 .
Thần sắc Tiếu Khuynh Vũ trước sau vẫn không chút biến chuyển.
 .
Nhưng trên vầng trán tái nhợt phẳng lặng đã bắt đầu hiện rõ những dấu hiệu giận dữ, nhất thời đã hé lộ phần nào cảm xúc hiện thời của y.









 
“Ánh mắt này, vừa giống như đem hồn hoa nhốt kín ở đuôi mày, lại giống như đem ánh trăng giam chặt nơi đáy mắt….”








Nhược thủy tam thiên hạng, hạnh hoa Yên Vũ Lâu. (1)
(Ong bướm dập dìu ngõ phong lưu, một đóa hạnh hoa Yên Vũ Lầu.)

Nơi phong lưu bậc nhất của nam nhân ở chốn kinh thành chính là đây, khoa trương một tiếng gọi là động mỹ nhân há cũng chẳng sai. Là nơi kẻ đến tiêu tiền như nước, kẻ đi vui sướng thanh nhàn. Ai cũng biết nơi đây từ lâu đã nổi danh bởi bốn cái nhất: rượu ngon nhất, thức ăn tinh túy nhất, hầu hạ chu đáo nhất và các cô nương cũng được xếp vào hàng quốc sắc thiên hương. Chỉ một câu mà nói, chỉ cần trong tay có ngân tài, đến Yên Vũ Lâu muốn cái gì cũng có thể được thỏa mãn.

“Chưa hết, đây còn là một nơi rất thanh nhã!”

Một giọng nói sang sảng như kim thạch ngọc hưởng (2) truyền đến từ phía đại sảnh, khiến cho Yên Vũ Lâu chủ vội ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Đập vào mắt bà là cảnh tượng một người thiếu niên khí chất tôn ngạo với dải khăn đỏ hờ hững buộc ngang nơi cổ đang chầm chậm giúp một vị công tử ngồi trên luân y đi vào bên trong Yên Vũ Lâu.

Vừa bước chân vào, thiếu niên nọ đã nhếch môi cười khẽ. Hắn khoanh tay trước ngực, từ chỗ đang đứng hướng mắt lơ đãng nhìn ra xung quanh, cử chỉ đơn giản nhưng toát ra một thứ khí độ chỉ có ở bậc vương hầu. Hoặc giả, bản thân hắn chính là một vương hầu thật.

Một vương tôn quý tử cao quý hơn người như vậy ngay lúc này đây lại đang giúp đẩy một chiếc luân y đẹp đẽ - vị công tử trẻ tuổi ngồi bên trong luân y kia hẳn nhiên đi lại có điều bất tiện, từ lúc xuất hiện vẫn chỉ im lặng không nói một lời, thanh hoa như nguyệt, ôn nhuận như ngọc, giữa vầng trán trắng nhợt điểm qua một nốt chu sa thắm đỏ khiến người nhìn qua một lần thật khó mà quên. Vẻ mặt y điềm nhiên, còn có vài phần lơ đãng, nhưng lại có một sự tao nhã khó ai bì kịp trên thế gian này.

Hai nhân vật kỳ lạ ấy vừa xuất hiện, tương hỗ với nhau hợp thành một cảnh tượng mỹ lệ dị thường, khiến cho bầu không khí náo nhiệt đại sảnh lầu một trong nhất thời phải im bặt đi. Hết thảy ánh mắt đều dán chặt vào hai con người đó, không màng nhìn đến bọn người vương tôn quý tộc theo ở phía sau.

Lâu chủ dày dạn phong sương, gặp qua không ít người, từng trải không ít việc, đối với hai vị khách mới đến, vừa nhìn qua đã biết được không phải hạng nhân vật tầm thường. Bà lập tức cho sai vặt lui xuống, thân hành ra nghênh đón, niềm nở nói cười. “Ây da! Phương Tiểu hầu gia đã rất lâu rồi không ghé Yên Vũ Lâu của chúng tôi đó nha. Có biết là các vị cô nương mong nhớ tiểu hầu gia đến chừng nào không? Còn vị công tử này, lạ mặt quá đi à, là lần đầu tiên đến phải không? Cung tiếp, cung tiếp!”

Tiếu Khuynh Vũ có chút đăm chiêu liếc nhìn Phương tiểu Hầu gia ---- ra là hắn nổi tiếng đến thế ở cái chốn thanh lâu này… Cũng phải, dù xét tướng mạo hay tài hoa, quyền thế hay địa vị, mặt nào đi nữa Phương Quân Càn cũng hoàn toàn phù hợp với hình tượng “Phiên phiên trọc thế giai công tử, vạn niên thâm khuê mộng lý nhân” (3). Nữ nhi nơi đây hoan hỉ đón chào hắn đến thế cũng là chuyện rất đương nhiên.

Nhưng giờ này phút này, người trong mộng của hàng vạn hàng nghìn khuê phòng nữ nhi ấy lại dẫn theo cả một đoàn người đến thanh lâu tìm vui.

Ngọai trừ Tiếu Khuynh Vũ và Phương Quân Càn, mỗi người còn lại đều đã sớm tìm cho mình chỗ ngồi, chọn lấy ngay một cô nương vừa mắt. Sớm đã có kẻ đứng trước giai nhân không kiềm chế được, vuốt ve, hôn môi, âu yếm, chuyện phóng túng nào cũng không trừ. Một trận phong tình vui vẻ ngay lập tức diễn ra.

Các cô nương ở Yên Vũ Lâu đều biết Phương Quân Càn nổi tiếng kén cá chọn canh, cho dù là đến thanh lâu thì cũng phải tìm bậc thiên hương quốc sắc, dạng nữ nhi dung chi tục phấn(4) ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn qua. Thế nên những cô nương tư sắc bình thường chẳng ai đủ tự tin mà chủ động tìm đến hắn ta bao giờ.

Về phần vị công tử thanh tao đi cùng hắn, vẫn cứ trầm tĩnh đoan chính ngồi yên như thế. Dù cho thân đang ở giữa chốn phong lưu mà cứ như cách biệt với cả trần thế nhiễu nhương. Ánh mắt điềm tĩnh, cử chỉ đúng mực, nhìn thần thái hiện giờ của y, có lẽ so với lúc đánh đàn, ngâm thơ, thưởng trà, tán gẫu cũng không khác gì mấy?

Những cô nương bán sắc buôn hương, vì sinh kế mà phải bán rẻ tiếng cười, ai lại chẳng sớm tiếp xúc qua nhiều dạng người? Từ hạng vương công quý tộc cho tới phường buôn bán thợ may, những người đó nói cho cùng đều đến đây vì mục đích như nhau cả. Bọn họ dù gì vẫn là nam nhân, chẳng phải vì chuyện đó mà đến hay sao? Chìu theo ý họ là được ngay cả mà.

Nhưng vị công tử này lại hoàn toàn khác biệt. Đừng nói chuyện đến gần quyến dụ, chỉ cần khẽ liếc mắt nhìn qua thôi cũng đã cảm thấy được bản thân chính là đang bất kính với y.

Yên lặng tựa người nơi thang lầu, hồng bài (5) của Yên Vũ Lâu, Mạc Vũ Yến cô nương, vẫn đăm đắm ngắm nhìn Tiếu Khuynh Vũ…

Mạc Vũ Yến hẳn nhiên là một tuyệt sắc mỹ nhân. Hàng lông mi dài phủ bóng đôi mắt đen sâu thẳm, đôi gò má hồng tươi đẹp sánh ngang hoa đào, nhưng khí chất lại có phần cao ngạo lãnh đạm như tuyết.

Dùng câu “diễm như đào lý, lãnh nhược băng sương” để hình dung vẻ đẹp của nàng quả là không sai.

Từ thuở nhỏ, nàng đã được Dung ma ma, lâu chủ của Yên Vũ Lâu thu nhận. Trưởng thành ở chốn phong trần, mắt thấy tai nghe đủ mọi chuyện, cầm kỳ thi họa chẳng những đều tinh thông, lại còn rành rẽ mọi ngón nghề giúp vui cho thiên hạ.

Bản tính vốn thông minh lanh lợi, Mạc Vũ Yến cũng hiểu rõ rằng mọi sở học mình cố tâm trau dồi trước nay đều chỉ để lấy lòng nam nhân. Nếu như phần số may mắn, nói không chừng sẽ vừa mắt một tay hào phú nào đó, được y giúp đỡ chuộc thân, thu về làm thê thiếp, thoát khỏi cảnh “một đôi tay ngọc trăm người gối, một làn môi hồng vạn người thương”.

------Nàng bước thẳng đến vị thiếu niên đang ngồi lặng lẽ ở luân y kia.

Y tịch mịch điềm tĩnh ngồi ở nơi đó, hồ như đã đợi chờ nàng hàng mấy trăm năm…

Đẹp đến mức quá dễ dàng để tan biến…

Tịch mịch đến mức khiến tâm can nàng cảm thấy đớn đau…

Thời khắc đó, Mạc Vũ Yến cuối cùng cũng hiểu được

-------nguyên lai kiếp này đầu thai với số kiếp này, chính là vì để gặp y!

Chẳng sợ tan xương nát thịt… chẳng sợ vĩnh viễn trầm luân địa ngục.

“Tiểu nữ là Mạc Vũ Yến, xin ra mắt tiểu Hầu gia cùng công tử đây.” Mạc Vũ Yến uyển chuyển từ lầu hoa đi xuống, vén áo thi lễ cùng hai người, tư thái vạn phần đoan chính.

Vốn dĩ trước nay chưa từng ở trước mặt nam nhân nào mà cảm thấy khẩn trương hồi hộp, nhưng thời khắc này trong lòng nàng lại không ngừng xao động bất an.

Có nhiều thứ khiến cho Mạc Vũ Yến e sợ, phục sức không đủ chỉnh tề, trang dung không đủ tự nhiên, tư thái không đủ nhu mì, bản thân không đủ…. Tóm lại, nàng sợ vị thiếu niên công tử ở trước mặt kia sẽ không vừa mắt mình.

Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ vô cùng bình thản, sạch sẽ và phẳng lặng.

Lúc này đây, ánh mắt vui buồn không lộ ấy dường như đã xuyên qua vạn trượng hồng trần mà nhìn vào Mạc Vũ Yến.

Mạc Vũ Yến chậm rãi tiến đến, gương mặt vẫn cố giữ vẻ tươi cười. Những ngón tay mềm mại của nàng khẽ chạm vào gương mặt người thiếu niên, chạm nhẹ vào đôi hàng lông mày của y, rồi lại dịu dàng vén đi món tóc mai trước trán, nhẹ nhàng nói. “Vị công tử này mày thanh mi tú, nhãn thần yên tĩnh tựa như dáng viễn sơn.”

Ngón tay nàng trượt xuống ----“Ánh mắt này, vừa giống như đem hồn hoa nhốt kín ở đuôi mày, lại giống như đem ánh trăng giam chặt nơi đáy mắt….”

Trong lúc còn không một ai chú ý đến, phía trên lầu đã có một đôi mắt âm trầm đầy oán độc ghen ghét trừng trừng dán chặt vào Tiếu Khuynh Vũ. Người này vốn theo đuổi Mạc Vũ Yến đã lâu, nhưng cô nương nổi tiếng của Hạnh Hoa Yên Vũ Lâu đối với hắn trước sau vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chẳng chút ngó ngàng. Không ngờ rằng có ngày tại Yên Vũ Lâu lại xuất hiện một gã thân thể tàn phế nhưng lại có thể khiến cho Mạc Vũ Yến động lòng đến mức tìm đến chỗ y.

Hắn hận.

Hắn oán.

Hắn ghen tỵ!

Một tiếng cười gằn thoảng qua, đôi mắt đẹp ư….?

Hắn tự thề độc trong lòng, nhất định phải khiến cho cái gã phế nhân kia nếm thử mùi vị hủy cả hai mắt là như thế nào. Không biết đến lúc đó rồi đôi mắt mù lòa của gã ta còn đẹp được ở chỗ nào?

Trong lúc đó, đầu ngón tay mềm mại của Mạc Vũ Yến vẫn chầm chậm chầm chậm trượt dần xuống dưới, ánh mắt nhìn Tiếu Khuynh Vũ chứa chan vô hạn nhu tình. “Đôi môi trong trẻo như nước, dường như ẩn chứa vẻ dịu dàng thanh khiết của hoa mai, thật khiến người ta không cầm lòng được mà muốn trêu chọc chàng…”. Lời còn chưa dứt, đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân đã kiềm lòng không đặng mà cúi xuống định hôn Vô Song công tử.

“Chậm đã nào----“ Tình cảnh thập tử nhất sinh, Phương Quân Càn vừa khéo chặn ngang cao hứng của Mạc Vũ Yến.

Hắn ủy khuất nói. “Vũ Yến cô nương thật là bạc tình, chỉ lo nhìn thấy mỗi Tiếu huynh mà quên mất bổn hầu, chẳng lẽ là bổn hầu đã khiến cho cô nương giận đến vậy ư?”

“Tiện thiếp nào dám, chỉ e là Tiểu hầu gia mắt cao hơn đỉnh, chỉ thấy không vừa mắt tiện thiếp mà thôi.” Mạc Vũ Yến đáp lời, hàm răng trắng như ngọc ra chiều ngại ngần cắn khẽ vào môi, ánh mắt nhu tình khôn kể liếc nhìn về phía Phương Quân Càn.

“Có thật không đó?” Phương Quân Càn tà mị cười, tay chỉ khẽ nâng lên chiếc cằm thon nhỏ của mỹ nhân, liền ngay sau đó đã cúi xuống hôn lên môi nàng ta. Chiếc lưỡi mềm mại và uyển chuyển này, có thể giết người mà không khiến máu rơi, ngay cả đệ nhất mỹ nữ đã nhiều năm dạn dày chốn phong trần như Mạc Vũ Yến cũng bị nó làm cho điên đảo, sức lực bay đi, toàn thân mềm nhũn. Đầu lưỡi linh họat khiêu khích đối phương, khiến đôi môi mềm mại cùng hàm răng ngọc kia phải mở ra, sau lại vờn vã như trêu đùa, dằng dai dai dẳng, tận hưởng khoái lạc ở đời.

Nếu là ngày thường, trong đám quan khách xung quanh sớm đã có kẻ huýt sáo người vỗ tay nói cười tán thưởng. Nhưng ngay lúc này, hết thảy những người có mặt ở đại sảnh đều sững sờ kinh ngạc, ngây ngốc nhìn cảnh tượng hai người nọ quấn quýt nhau. Ai có thể tưởng tượng ra được một hành động phóng đãng như thế qua tay kẻ kia lại trở nên quyến rũ ngọt ngào như yêu như mị, xáo động cả nhân tâm?

Kết thúc nụ hôn, Phương Quân Càn buông Mạc Vũ Yến ra, lười biếng thả người xuống ghế ngồi, tay với lấy chiếc cốc hổ phách đựng đầy ngọc dịch ở gần đó, khe khẽ cười.

Tiếu Khuynh Vũ đối với hành vi thất thường vừa rồi của hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Phương Tiểu hầu gia, con người mà y quen biết vốn không giống như thế… Thật háo thắng quá.

Tiếu Khuynh Vũ thử lên tiếng nhắc nhở hắn. “Đọat nhân chi mỹ (6), không phải là việc nên làm của người quân tử.”

Một nụ cười mỏng hiện ra trên khóe môi của Phương Tiểu hầu gia. “Khuynh Vũ chính là đang trách bổn hầu đã khiến cho huynh mất đi cơ hội gần gũi người đẹp à?”

Đôi mày trên trán Tiếu Khuynh Vũ khẽ chau, nhận ra ngay ý khó chịu trong lời nói vừa buông ra của Phương Tiểu hầu gia. Thông minh như y, tuyệt không muốn bản thân ngay lúc này trở thành tấm bình phong trút giận của Phương Quân Càn.

Chờ một lúc vẫn không thấy Tiếu Khuynh Vũ lên tiếng giảng hòa trước, Phương Quân Càn đâm ra mất kiên nhẫn.

“Khuynh Vũ chớ có trách ta đọat mất mỹ nhân của huynh đó, bổn hầu này hoàn toàn vì huynh mà làm thế!”. Vẻ mặt hắn ra chiều ‘ta đây tất cả đều là suy nghĩ cho huynh’ – “Huynh thân là Đại Khánh hữu thừa tướng, người tài trong thiên hạ đối với huynh đều một dạ một lòng, ví như là Thiên Lôi sai đâu đánh đó cũng không sai. Đã như thế, Khuynh Vũ có thể nào lại lưu luyến một chốn thanh lâu, lại còn cùng một vị cô nương phong trần dây dưa không rõ? Thiên hạ biết được thì thử hỏi lòng người có loạn lên không kia chứ?”

Tiếu Khuynh Vũ “A!” một tiếng, cười nhẹ như không mà rằng. “Cũng không biết là vừa rồi ai đã ở bên tai ta bảo rằng ‘nhân bất phong lưu uổng thiếu niên’ (7)?”

Phương Tiểu hầu gia ho khan vài tiếng. “Là ai nói thế? Có người nói thế sao? Sao bổn hầu lại không nghe không thấy gì cả?”

Gặp được kẻ mặt dày như vậy, thật đúng là hết cách. Chỉ nghe Vô Song công tử bỗng nhiên cảm khái thốt ra một câu. “Trong thiên hạ, nếu luận bàn về vô sỉ, Phương Quân Càn ngươi xưng đệ nhị, còn ai dám nhận cái danh đệ nhất về mình chứ?”

“Khuynh Vũ thật sự là nói oan cho bổn hầu rồi… Bổn hầu là vì Khuynh Vũ, không tiếc hy sinh thân mình, còn tự hủy cả danh dự, ấy thế mà bổn hầu cũng không cầu gì hồi đáp…” Đuôi mày đầy ẩn ý khẽ liếc nhìn Tiếu Khuynh Vũ.

“Chỉ cần Khuynh Vũ biết, những gì bổn hầu làm đều là vì Khuynh Vũ thì bất luận việc gian khổ thế nào cũng đều có thể bình thản chịu đựng, vui vẻ không một lời oán than…”

Thần sắc Tiếu Khuynh Vũ trước sau vẫn không chút biến chuyển.

Nhưng trên vầng trán tái nhợt phẳng lặng đã bắt đầu hiện rõ những dấu hiệu giận dữ, nhất thời đã hé lộ phần nào cảm xúc hiện thời của y.

Bực tức.

Nổi giận!

Nếu đây không phải là nơi tai vách mạch rừng, Tiếu Khuynh Vũ nhất định đã đem ám khí găm đầy người cái kẻ vô sỉ đang đứng bên cạnh mình kia.

Thế nhưng hiện tại, điều y nghe thấy lại là một tiếng cười khẽ của Phương Quân Càn vẳng đến từ phía sau, đầy vẻ ngạo mạn.

Y càng không ngờ được, hành động kế tiếp của hắn lại càng thập phần vô lễ.

Thốt nhiên, Phương Quân Càn bỗng xông lên phía trước, ôm chầm lấy y.

Cử chỉ gấp rút, tư thế vội vã – lại dụng sức mạnh đến mức tưởng như muốn siết chặt cơ thể của y.

Tiếu Khuynh Vũ không chút do dự tặng ngay cho hắn một chiếc Truy Hồn Đinh.

Phương Quân Càn buột ra một tiếng kêu đau đớn.

“Người đâu! Có thích khách! Có thích khách!”. Những tiếng thét chói tai của nữ nhân cùng lúc vang lên, cả đại sảnh đầy ắp kẻ đứng người ngồi rơi ngay vào cảnh nhốn nháo hỗn loạn.

Sắc mặt Phương Quân Càn thoáng cái trắng bệch. Một mũi tên đuôi gắn lông vũ đã ghim sâu vào bả vai hắn từ bao giờ, nhìn kỹ thì thấy máu ứa ra ở miệng vết thương đã ngả sang sắc đen.

Mũi tên có độc.

Nhãn thần Tiếu Khuynh Vũ khẽ động.

Mũi tên ấy, nếu không phải Phương Quân Càn liều mình xông lên trước che chắn, có lẽ đã ghim thẳng vào yếu huyệt của y rồi.

Phương Tiểu hầu gia tự nguyện thay y đỡ lấy một tiễn, ơn báo đáp còn chưa thấy đâu, lại còn bị Vô Song công tử tặng thêm một mũi Truy Hồn Đinh.

Ngay tức thì, tay phải Tiếu Khuynh Vũ nhanh nhẹn phong tỏa mười hai huyệt đạo yếu trọng trên người Phương Quần Càn để phòng ngừa độc tính công tâm, tay trái đồng thời lấy ra một viên hoàn dược màu đỏ nhét vào miệng hắn.

Y trầm giọng. “Vận công, hóa đan, hộ tâm, lui ra phía sau!”

Vừa dứt lời, sáu hắc y nhân che kín mặt đã từ sáu phương lao tới, vây lấy Tiếu Khuynh Vũ vào giữa.







---------

*** Quân sư chú thích:

(1) “Nhược thủy tam thiên hạng, hạnh hoa Yên Vũ Lâu.”
_ [nhược thủy] Người Trung Hoa cổ quan niệm, những dòng nước xiết, hung hiểm, tàu bè không đi lại được là những dòng nước có bệnh, bị yếu đi, không thể chuyên chở tàu bè nữa, gọi là ‘nhược thủy’.
Về sau ‘nhược thủy tam thiên’ (ba nghìn dòng nước xiết) lại trở thành cụm từ ám chỉ bể tình mênh mông trùng điệp.

_ [hạng] ngõ
Ý của vế trước là ám chỉ con ngõ chuyên nghề buôn hương bán phấn, buôn tình bán ái.

_ [hạnh hoa] tức là hoa hạnh, loài hoa đỏ rực, khi nở rộ hết sức tươi đẹp, hoa lệ, lay động lòng người.
Ý của vế sau là giữa con phố bán hoa đó, đóa hoa hạnh lộng lẫy nhất chính là Yên Vũ Lâu.

_”Ong bướm dập dìu ngõ phong lưu, một đóa hạnh hoa Yên Vũ Lầu.”
Là người dịch đã cố tình sửa âm của chữ Lâu thành Lầu để câu đọc lên nghe xuôi tai hơn. Về mặt ngữ nghĩa, hai từ này cũng không khác nhau là mấy.

(2) “kim thạch ngọc hưởng” : âm thanh như tiếng vàng tiếng ngọc vang rộn.

(3) “Phiên phiên trọc thế giai công tử, vạn niên thâm khuê mộng lý nhân”:
"Phiên phiên trọc thế giai công tử" theo "Bình Nguyên Quân, Ngu Khanh liệt truyện" trong Sử Ký, là để chỉ việc giữa thế gian ô trọc mà có bậc phong lưu thanh tao văn nhã, là giấc mộng trong lòng nữ nhi.

(Cảm ơn Tần muội)

(4) “hồng bài”: cô nương xinh đẹp nhất, cao giá nhất, nghĩa đen có thể hiểu như vật át chủ bài của Yên Vũ Lâu.

(5) "dung chi tục phấn”: Mặt mày bôi son trát phấn tầm thường.

(6) “đoạt nhân chi mỹ”: Đoạt mỹ nhân của người khác.

(7) “nhân bất phong lưu uổng thiếu niên”: không thử qua những chuyện phong lưu thì thật uổng phí tuổi trẻ. : ))

----

T/N: ngày cuối cùng còn được xả hơi mà chương 8 thì đâu cũng vào đó rồi nên....:">

0 comments:

Post a Comment