[Phương Vô] Tiền tài là vật ngoại thân

Tác giả: không biết
Người dịch: Phi Thiên
Tóm tắt: Mỹ nhân có cái giá của mỹ nhân…
- hài -


Thiên hạ đệ nhất kiêu chảnh Vô Tình công tử

~+~

 
.
Lãnh Huyết dựa cửa sổ, chăm chăm lau kiếm.

Thiết Thủ không nói lời nào, hết nắm xiết tay, mở ra, lại nắm xiết lại.

Truy Mệnh ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, đôi mày chau chặt mới giãn ra được một chút.

Gia Cát Chính Ngã nhấp một ngụm trà, trà trôi theo cổ họng được một nửa liền khựng lại, sau đó mới nuốt xuống.

“Thế Thúc…”

Những lúc như thế, luôn là Truy Mệnh mở lời trước.

“Còn bao nhiêu ngày nữa thì Phương Tiểu hầu gia đến đón đại sư huynh?”

Lời còn chưa dứt, nước mắt Lãnh Huyết đã rơi lộp độp xuống sàn nhà.

Hốc mắt Thiết Thủ ẩn ẩn cũng đỏ lên.

Truy Mệnh lại ngửa đầu vờ uống rượu, kỳ thật là đang dấu không để nước mắt mình bị nhìn thấy.

Gia Cát Chính Ngã cũng lau lau khóe mắt, vỗ vỗ bả vai Lãnh Huyết an ủi: “Không cần phải cảm thấy khó khăn như vậy, gia cảnh Phương Tiểu hầu gia rất khá, sẽ chu tất tốt cho đại sư huynh của con.”

Bất giác, mọi người đều rơi vào hoài niệm…
.
.
.

Lãnh Huyết,

Lãnh Huyết không kén kiếm, thường thường hắn vẫn chỉ dùng vài thanh kiếm tầm thường, thậm chí có lúc còn như chỉ đang cầm một thanh sắt có lưỡi. Nhưng thanh sắt có lưỡi trong tay hắn chém giết địch nhân hoa rơi nước chảy.

Cảnh hồi tưởng——
Thi thể địch nhân bừa bãi khắp mặt đất, binh khí kim loại ngổn ngang khắp nơi.

Tiểu Lãnh Huyết xoay tới xoay lui giữa đống thi thể, vơ trái vơ phải, miệng lẩm bẩm: “Thép tốt này, sắt tốt này, đồng tốt này.” Bao nhiêu vũ khí đều gom lại cả.

Thần Hầu Phủ —— “Đại sư huynh —— “

Lãnh Huyết vốn cao ngạo, lãnh khốc, nhưng mỗi lần đối diện đại sư huynh đều tươi cười rạng rỡ như bắt được của.
“Ta lại đem rất nhiều nguyên liệu về đây.”

Vô Tình cũng cười, đẹp như thể đóa tuyết liên nở rộ giữa đất trời băng giá.

Tất cả những kiếm, những đao, những khuyên, những thương ấy, rất nhanh chóng hóa kiếp trở thành muôn loại ám khí đẹp đẽ, tỉ dụ như Thất Hồn Phiêu, như Tình Nhân Lệ…

Còn Lãnh Huyết, vẫn ôm một thanh phá kiếm lưỡi cong queo, cặm cụi hết rèn lại mài…




.
Thiết Thủ,

Thiết Thủ không cần vũ khí.
 Tay hắn chính là vũ khí.
Rất ít người có thể địch lại một đôi thiết quyền của hắn.
Bách độc bất xâm, bách chiến bách thắng.

Cảnh hồi tưởng——

Gia Cát Chính Ngã tự đáy lòng rất thích người nhị đồ đệ ổn trọng thành thật này.
Mười tám ban võ nghệ, nên truyền thụ loại công phu nào cho hắn?
Cân nhắc hồi lâu, quyết định dạy hắn quyền pháp và chưởng pháp.
 Mà từ đấy, Thiết Thủ thành danh Thiết Thủ.

Thiết Thủ vẫn luôn cảm kích ân sư.

Cho đến một ngày, hắn nghe Gia Cát thần hầu nói chuyện với Đại Thạch công.

“Võ công Thiết Thủ càng ngày càng tinh tiến.”

“Đúng vậy, chờ tới lúc nó bách độc bất xâm, bách chiến bách thắng là có thể bớt đi một khoản lớn tiền bảo hiểm công vụ a.”

Thiết Thủ vì sự nghèo khó của Thần Hầu Phủ, lặng lẽ lau lệ.
.
.
Truy Mệnh,

Truy Mệnh mê rượu.

Ai cũng biết.

Tuy nhiên, đầu quân cho Thần Hầu Phủ rồi, hắn bắt đầu uống loạn; Trúc Diệp Thanh, Nữ Nhi Hồng,.. gì hắn cũng chuốc.

Hôm ấy, là đà say trở về, hắn bắt gặp Gia Cát thần hầu.

Mà vị sư phụ đáng tôn kính của hắn, đang dùng một tư thế rất mực hiên ngang, đứng ở đình viện.

Truy Mệnh tự hỏi gần đây liệu mình có phạm phải sai lầm gì không?

Nhưng là không có a…

Kiên gan tiến đến, Truy Mệnh nhịn không được cất tiếng: “Thế Thúc…”

Còn chưa hết câu, Gia Cát Chính Ngã đã quay lại, tay ôm một vò rượu ngon.

Hương nồng tinh khiết thơm lừng, khiến Truy Mệnh không khỏi ngây ngẩn.

“Uống hết vò rượu này, về sau con muốn uống phải tự mình đi tìm rượu thôi.” Thần hầu thở dài, đưa chén cho Truy Mệnh.

“Không phải vẫn còn rất nhiều rượu sao?”

“Vò này là vò cuối rồi, sau này ta cũng không có tiền mua rượu cho con nữa. Trước giờ rượu con uống vẫn đều là do  ta ki cóp được từ thời còn trẻ…”

Thanh âm của thần hầu đã mờ mịt càng thêm mờ mịt, Truy Mệnh gian nan nuốt xuống, chợt nhớ ra, Thần Hầu Phủ đã lâu không mua thêm đồ đạc mới.

Cảnh hồi tưởng——
Thưở còn tráng niên, Gia Cát đại thúc đem một vò rượu quý cẩn thận cất kỹ, thầm tính toán, nắm trong tay bốn tòa lâu này là sau này về già yên tâm dưỡng lão, còn có thể để lại chút di sản cho đời sau, thu dưỡng một vài đứa đồ đệ hẳn là không có vấn đề gì.

Nhiều nhiều năm sau, Gia Cát đại thúc tuổi đã xế chiều, lão lệ tràn trề, phất tay bảo quản gia, cầm lấy thứ này mà bán đi, đổi lấy ngân lượng về, nhớ rõ phải bán cho được giá một chút…

Kẻ qua đường thứ nhất: “Nghe đồn Gia Cát tiên sinh sau khi thu 4 người đồ đệ liền không nhận thêm đệ tử nữa, thật là đáng tiếc nha…”

Kẻ qua đường thứ hai: “Thật ra nghe bảo ông ta sau khi thu nhận đại đệ tử, đã không muốn tuyển thêm đồ đệ nữa.”

Kẻ qua đường thứ ba: “Hơn nữa, ông ta còn nhất quyết không dạy công phu ám khí cho bất cứ ai khác!”

Kẻ qua đường thứ nhất: “Chẳng phải đấy là quy củ môn phái sao? Truyền thụ cho đệ tử rồi, bản thân cũng không được dùng a.”

Kẻ qua đường thứ ba: “Không phải, sự thật là…”

Ba cục đá phóng ra từ chỗ tối, ba kẻ qua đường đều lăn quay ra ngậm tăm.

Đứng trong bóng râm ở góc tường, Gia Cát Chính Ngã ngửa mặt nhìn trời, than khổ: “Nếu Thần Hầu phủ của ta còn có thêm một kẻ dùng ám khí nữa, ta đây chỉ sợ ngay cả phòng ở đều phải mau bán đi. . .”
.
.
.
.
Hiện tại,

Thần Thông Hầu phủ tức nhà chồng——

Vô Tình đang lách cách lách cách rèn dũa thứ gì đó.

Phương Tiểu hầu gia tò mò ghé đầu nhìn, thấy một phiến ám khí sáng bóng động lòng người dần thành hình dưới đôi bàn tay khéo léo của Vô Tình.

“Thì ra Thành công tử không chỉ thiện dùng ám khí mà còn giỏi chế tác a.” Vừa nói vừa ung dung thưởng thức phiến ám khí bán thành phẩm.

Hình dáng mới lạ, khả dĩ sắc sáng bóng kia nhìn thật quen mắt a.

“Xong rồi.” Không hề có nét vui sướng sau khi hoàn tất công việc, Vô Tình chỉ giơ ám khí lên cao, soi qua ánh mặt trời.

Thật thần kỳ, phiến ám khí thuôn dài trong suốt, có vài góc cạnh, cầm trên tay vẫn hoàn trong suốt, dưới ánh mặt trời phản chiếu muôn vạn hồng quang rực rỡ; khi hồng quang lưu chuyển, tựa như có thể chiếu rọi thấu nhân tâm… Thật tương xứng với chủ nhân của nó.

“Đẹp quá. Tên gọi là gì?”

Phương Tiểu Hầu gia thích thú nghĩ thầm, ám khí kia so với Tình Nhân Lệ còn có phần đẹp đẽ hơn, nhất định phải nghĩ ra biện pháp đoạt về làm của riêng. Lần này phái ai đi làm bia đỡ tên đây? Nhâm Lao? Nhâm Oán? Hay là. . .

“Tùy ngươi. Nguyên liệu khó tìm, chỉ làm một lần.” Vô Tình thu lại ám khí, quay về nội viên.

Phương Tiểu Hầu gia như mở cờ trong bụng, vội vàng phóng vào phòng, tính toán cầm theo Huyết Hà Thần Kiếm, một đường ra ngoài thưởng hoa.

Bên ngoài trời quang mây tạnh, gió chiều vi vu khiến lòng người thảnh thơi vui vẻ.

.
.
Sau đó, mật thám của Kim Phong Tế Vũ Lâu chạy tới phòng Thích Thiếu Thương, gấp rút cấp báo: “Thần Thông Hầu phủ có động tĩnh!”

“Thế nào?” Thích Thiếu Thương cả kinh. Chẳng lẽ là…? Ta nhất định đi thanh toán Phương Ứng Khán! Chắc tưởng người ta đụng chạm gì tới Cố phu nhân nhà anh… = =”

“Phương Ứng Khán giống như trúng tà, đứng giữa sân gào thét…”

“Hắn kêu cái gì?”

“Hắn vừa khóc vừa gào lên, Huyết Hà Thần Kiếm của ta!!! … …”

Thích Thiếu Thương vuốt mồ hôi lạnh, “Chuẩn bị tiền đấu giá lô đất ở Thần Thông Hầu phủ ngay, chuẩn bị nhiều tiền một chút, đừng để cho Lục Phân Bán Đường đoạt trước.”

.
- Hoàn -
.

.
.
Phiên Ngoại

Nhâm Lao, Nhâm Oán cư nhiên gặp Truy Mệnh ở Nam Phong Sơn Trang giúp đỡ Trang chủ, kiêm luôn chức bảo an cho võ lâm đại hội.

Thật là mở rộng tầm mắt.

Phát xong thiếp mời liền lặng lẽ đến cạnh Truy Mệnh, “Thôi Bộ đầu (tên thật của Truy Mệnh là Thôi Lược Thương) lẽ nào lại tới nông nỗi này, ngài phải tới đây làm thêm sao?”

Truy Mệnh tức giận nhìn bọn họ, vứt cho một cái liếc xem thường..
.
.


Một thời gian sau,

Truy Mệnh ở Tĩnh An Tửu quán gặp được Nhâm Lao đang bắt vạ người qua đường giẫm phải chân mình, đòi bồi thường thương tích; còn Nhâm Oán đang giả trang quan binh hăm dọa lôi cổ người qua đường lên quan phủ vấn tội.

Trong lòng liền hiểu rõ…

Đợi cho người qua đường ngoan ngoãn móc hầu bao tránh họa xong, liền lặng lẽ đến cạnh Nhâm Lao, “Nhâm Bộ đầu, lẽ nào lại tới nông nỗi này, ngài phải tới đây làm thêm sao?”

Dứt lời nghênh ngang mà đi, bỏ lại hai pho tượng đá đứng như trời trồng giữa chiều thu ngổn ngang gió bụi… … . . .

.
.
*** Nhâm Lao Nhâm Oán là hai tay sai tin cẩn của Phương tiểu hầu gia Phương Ứng Khán. Phần phiên ngoại đại khái ý bảo, để chu cấp cho sở thích tạo ám khí của đại mỹ nhân Vô Tình công tử thì cái Thần Thông Hầu phủ của Phương Tiểu hầu gia cũng te tua tơi tả theo Thần Hầu phủ nhà mẹ đẻ mỹ nhân…

*** Huyết Hà Thần Kiếm vốn là thần binh của đại cự hiệp Phương Ca Ngâm. Ông làm minh chủ võ lâm ba mươi năm, đệ nhất cao thủ trên giang hồ, người người kính ngưỡng; mà thần kiếm ấy chính là tượng trưng cho địa vị của ông, về sau được Phương đại cự hiệp truyền lại cho nghĩa tử yêu là Phương Ứng Khán. Kiếm-chan thân phận hiển hách, nơi nơi xưng hùng xưng bá, xong ở đây một cái ẻn đã tan hoa nát ngọc mà không biết vì sao :-<

0 comments:

Post a Comment