[KTTH - LTPH] Chương 11

Chương 11

Tác giả: Thương Hải Di Mặc
Người dịch: Triều Ca
Tham mưu trưởng: Phi Thiên.
.
Tranh là do An Di (Seisupi) làm, dành riêng cho bản dịch KTTH-LTPH của Triều Ca và Phi Thiên. Thỉnh chư vị đừng tự tiện đem đi nơi khác.
Dán lên khoe hình thôi. Xin hãy tung hoa cho An Di mỹ nhân ♥~
 
Này là hương của nước, này là vẻ mỹ lệ của ánh trăng; đã cận kề đến như thế, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào…
Phương Quân Càn im sững. Và rồi, hồ như đã lạc lối trong nhất thời, kiềm lòng không đặng mà cúi xuống, đặt lên môi của y một nụ hôn.

.
.
.
.
 
“Nhưng mà…” Cười khẽ như không, hắn nhẹ nhàng mơn man bờ môi,
“Bổn hầu buôn bán thế vẫn có lời…”
.
.
.
Tay phải Tiếu Khuynh Vũ khẽ nhấc, sợi dây kim tuyến phóng ra, lực đạo kiên quyết dứt khoát, quấn một vòng quanh cổ tay Phương Quân Càn. Sau một lúc cẩn thật bắt mạch, y mới thu dây về.

“Thế nào rồi?” Phương Quân Càn thả tay áo xuống, nhìn y dò hỏi.

Tiếu Khuynh Vũ nâng tách trà lên môi, đáp khẽ. “Đã ổn.”

“Không biết là có ảnh hưởng gì đến hội săn của hoàng tộc bảy ngày nữa hay không?”

“Tiểu hầu gia muốn ra tranh tài, đoạt ngôi đầu bảng?” Tiếu Khuynh Vũ nhướn mày.

“Không hề!” Trên môi Phương Tiểu hầu gia nở ra một nụ cười khả ái có thể làm ngẩn ngơ bất cứ thiếu nữ nào, “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (1) (Cây cao đứng giữa rừng, tất hứng hết mưa gió). Mấy chuyện dương oai giễu võ như thế cứ để cho bọn người bên Thái tử tuỳ ý khoa trương. Bổn hầu chẳng ngốc mà dây vào.”

Nếu không phải hắn từ trước đã cố ý che giấu thực lực, sao lại có thể dễ dàng để kẻ khác kiêu ngạo huênh hoang trước mặt như thế?

“Nhưng mà…” Phương Quân Càn bỗng ngước nhìn Tiếu Khuynh Vũ, thái độ rất chân tình. “Nếu hôm đó Khuynh Vũ đến xem, bổn hầu nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó, độc chiếm đầu bảng!”

Tiếu Khuynh Vũ chỉ khẽ thở dài.

Phương Quân Càn dù không cố tình vẫn tỏa ra một thứ khí chất vương giả, cao quý khác thường. Mà thứ khí độ đấy không phải bất cứ vị tiểu hầu gia nào cũng đều có được, nó chỉ thuộc về riêng Phương Quân Càn, là duy nhất, có một không hai trên thế gian này.

Tuy rằng Phương Quân Càn đã theo bản năng mà tự che giấu, nhưng từng lời nói, cử chỉ của hắn lúc nào cũng tràn đầy khí thái vương giả sang quý, vượt xa độ tuổi mười sáu của mình.

Nhưng điều đó khiến Tiếu Khuynh Vũ không khỏi có chút lo lắng, Phương Quân Càn có thể sẽ vì thế mà gặp họa sát thân.

.
.
Ngay lúc đó, Phương Tiểu hầu gia bỗng nhiên xoay người lại.

“Hiếm khi Khuynh Vũ đại giá quang lâm, hôm nay nhất định phải chỉ giáo cho bổn hầu một phen!”

Dù có chút bất ngờ, song Tiếu Khuynh Vũ vẫn trầm tĩnh quan sát Phương Quân Càn, phỏng đoán xem kẻ trước mặt lần này lại là có chủ ý gì?

“Lần trước ở Yên Vũ Lâu, công phu sử dụng ám khí của Khuynh Vũ thật sự khiến cho bổn hầu mở rộng tầm mắt! Bổn hầu từ bé đã yêu võ thành si, nếu không đích thân lãnh giáo một phen, chỉ sợ là tương tư thành bệnh, ngày không thiết ăn, đêm chẳng màng ngủ mất.”

“Khuynh Vũ thành toàn phần tâm ý này cho bổn hầu đi!”

.
Tiếu Khuynh Vũ nhìn xuống những ngón tay của mình.

Ngón tay trắng nhợt.

Thon dài.

Cốt tiết rõ ràng.

Thanh tú.

Ngón tay nhỏ, thật nhỏ, có điểm linh động.

Nhưng mà những ngón tay nhỏ nhắn, tinh tế, tao nhã này, lại khiến người ta cảm thấy thê lương.

Mà ngoan lệ.

“Ám khí của ta một khi đã phóng ra, máu ắt sẽ rơi, là điềm xấu.”

Lời này của y là có ý cự tuyệt….

Khéo léo mà từ chối.

“Ta sợ sẽ đả thương ngươi!”

Phương Quân Càn không phục.

Một kẻ vốn thích mạo hiểm, thích khiêu chiến như hắn lẽ nào có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.

Trước những lời vừa rồi của công tử Vô Song, hắn lại càng hứng thú, phấn khích hơn gấp bội!

Một nụ cười nở ra trên môi Phương Quân Càn, lời nói ra tuy ôn nhu nhưng hàm ý thách thức lại rất rõ ràng. “Vậy sao? Vậy huynh thử đả thương ta xem nào?”

Không lay chuyển được ý định của Phương Tiểu hầu gia, Tiếu Khuynh Vũ đành để cho hắn đưa đến sân luyện võ ở phía sau hậu viện.

Một khoảng sân lớn nhanh chóng hiện ra trước mặt họ. Mặt sân bằng phẳng, chắc chắn.
Đao, thương, kiếm, kích, trường côn, xiên, đinh ba, roi, giản, chùy, búa, móc câu, lưỡi liềm, song côn, cung tiễn, khiên.

Dọc theo giá đỡ dựng ở hai bên là mười tám loại binh khí sáng loáng.
Phương Quân Càn rút lấy một thanh trường kiếm, thuận tay vung thử một thế, mũi kiếm sắc nhọn chỉ xuống mặt đất.

Ánh mắt nhìn trực diện về phía Tiếu Khuynh Vũ, tà mị cười. “Đến đi.”

Cùng với lời nói, kiếm khí tỏa ra. Thanh trường kiếm trong tay hắn động còn chưa động, đã ngân lên một tiếng thâm trầm mãnh liệt; sát khí bốc lên khiến người ta rùng mình, tưởng như nơi nào lưỡi kiếm này lướt qua, máu ắt sẽ chảy, đầu ắt sẽ rơi.

Tiếu Khuynh Vũ vẫn chỉ yên lặng.

Khẽ khàng, song chỉ bắn ra, kim tuyến như độc xà từ bàn tay y lao đi vun vút.

Một đường thẳng thế tấn công! Trước khi hạ sát địch nhân tuyệt không ngừng lại!

Phương Quân Càn cũng nhanh chóng thi triển kiếm thức. Từng chiêu từng chiêu một, lưỡi kiếm biến hóa xảo diệu, vừa vặn ngăn chặn mọi đòn tấn công chí mạng của đối phương.

Bầu không khí căng thẳng bao trùm lên sân luyện võ, nơi sát khí đang ngưng tụ thành từng vệt rõ rệt, trận giao tranh thoáng chốc cũng trở nên vô cùng dữ dội.

“Keng keng keng keng keng keng!… “

Trong chớp mắt, đôi bên đã giao thủ qua lại hơn mười chiêu. (2)

Tiếu Khuynh Vũ ngồi giữa luân y, thập phần trấn định (3), thần thái trước sau vẫn đoan nghiêm trầm tĩnh.
Kỳ thực trong lòng y không giấu sự tán thưởng đối với Phương Quân Càn: hắn được xưng tụng là đệ nhất cao thủ trong lớp thiếu niên mới lớn của hoàng tộc, quả thực không phải hữu danh vô thực…

Đột nhiên tiếng ngân nga của trường kiếm ngưng bặt.

Không biết từ lúc nào, trên thân kiếm đã xuất hiện một vết rạn nhỏ.

“Kiếm của tiểu hầu gia dường như không đủ sắc bén.” Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng.

Thanh trường kiếm này dù sao cũng chỉ là một thứ binh khí bình thường, làm sao có thể địch nổi thiên tằm kim tuyến sắc bén hơn người?!

Hiển nhiên, về mặt binh khí, ưu thế đã hoàn toàn thuộc về phía Vô Song công tử.

“Thế thì thử cây thương này xem sao.”

Phương Quân Càn vứt kiếm lấy thương.

Loại trường binh này dao kích, viễn công đều vô cùng thuận lợi. (4)

Thoáng chốc, thân ảnh của Phương Quân Càn đã biến mất. Chỉ nghe thấy một tiếng gió rít, người và thương đã hợp thể thành một, mãnh liệt đánh về phía Tiếu Khuynh Vũ. Một đòn giáng xuống, vô phương chống đỡ.
Nhưng đường thương dũng mãnh là thế, lại không hề chạm được đến vạt áo Vô Song công tử mà trượt thẳng qua một bên.

Tay Tiếu Khuynh Vũ khẽ phất, một tia bạch quang nhỏ loé lên, nhằm ngay giữa thân thương.

Trường thương chấn động, suýt chút nữa đã bị đánh bật khỏi tay Phương Quân Càn. Hắn còn chưa kịp định thần, tia bạch quang bỗng gập lại, bắn ngược về phía đầu thương. “Đang!”, một tiếng chói tai, tinh quang sáng lòa bắn ra khắp phía.

Vừa khi Phương Quân Càn ngẩng đầu lên, đã thấy trong tay Vô Song công tử đang mân mê một mũi Liễu Diệp Đao.

Y nhìn hắn cười lạnh – lại không hẳn là cười, mà chỉ như khóe môi khẽ nhếch; thanh tú mà cao ngạo, xinh đẹp mà không kém phần lãnh đạm.

—-”Ngươi cũng đừng mong chiếm được một chút lợi thế.”

Phương Quân Càn cao hứng không thể tả. Trước giờ hắn chưa từng cảm thấy phấn khích như thế!

Người này, sẽ không vì cái thân phận tiểu hầu gia của hắn mà e ngại, cũng chẳng hạ thủ lưu tình.

Hắn lại nhìn thấy những tia kim quang lóe lên trên đầu ngón tay của Tiếu Khuynh Vũ.

Thế công sắc bén mãnh liệt, đánh thẳng đến chính diện Phương Quân Càn.

Lúc ấy lý ra hắn phải cấp tốc phi thân né tránh, hoặc là phải huy kiếm gạt đi ám khí đang thần tốc lướt đến.
Nhưng trong cái sát na ấy, Phương Quân Càn lại có một quyết định.

Hắn không tránh. Mà nghênh chiến.

Tiếu Khuynh Vũ không dự đoán được đối phương lại phản ứng như thế, chỉ trong nháy mắt, Phương Quân Càn đã tiến tới trước mặt y.

Gần. Rất gần. Hai người bọn họ đã áp sát nhau đến mức Tiếu Khuynh Vũ có thể cảm thấy được hơi thở nóng rực của Phương Quân Càn trên mặt mình.

Này là hương của nước, này là vẻ mỹ lệ của ánh trăng; đã cận kề đến như thế, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào…

Ánh mắt Phương Quân Càn và Tiếu Khuynh Vũ trong một thoáng giao nhau.

Trong đáy mắt của người ấy, có phẫn nộ, có chấn động, kinh ngạc, bàng hoàng, rồi lại như muôn phần xấu hổ.

Phương Quân Càn im sững. Và rồi, hồ như đã lạc lối trong nhất thời, kiềm lòng không đặng mà cúi xuống, đặt lên môi của y một nụ hôn.

Cũng trong một khắc ấy, ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ mở to, chứa đầy vẻ ngỡ ngàng——

Vốn chưa từng nghĩ rằng có một ngày bản thân mình lại bị một kẻ nam nhân làm ra cử chỉ khinh mạn như thế.

Càn rỡ!

Ám khí xuất thủ, huyết hoa tung bay.

Phương Quân Càn đau đớn ôm lấy cánh tay phải, thối lui về sau mấy bước. Y phục của hắn giờ đây đã vương vãi máu, sắc thắm của huyết tinh trên nền vải trắng nhìn tựa như một đóa huyết hoa đang bừng nở, đẹp đến yêu dị.

Hắn nhìn Tiếu Khuynh Vũ ai thán một tiếng. “Vết thương lại nặng hơn rồi, xem ra lại phải hảo hảo tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa a.”

“Nhưng mà…” Cười khẽ như không, hắn nhẹ nhàng mơn man bờ môi, “Bổn hầu buôn bán thế vẫn có lời…”

.

.
.
.
.
———-
*** Quân sư chú thích:
(1) “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi”: xuất xứ từ Tam Quốc Chí, phần “Ngụy .Lý Khang – Vận mệnh luận”. Nghĩa đen là: trong rừng, cây nào cao hơn hẳn những cây khác sẽ dễ hứng chịu hết gió to bão lớn. Nghĩa bóng là những cá nhân nổi bật dễ chịu người đời dèm pha, ganh ghét, gây hấn. Dịch tạm ra là: “Cây cao đứng giữa rừng, tất hứng hết mưa gió.”

(2) “Trong chớp mắt,”: Nguyên gốc [电光石火] [điện quang thạch hỏa] Ý là sự việc diễn ra chớp nhoáng, nhanh như điện xẹt.

(3) “thập phần trấn định”: Nguyên gốc [衣不带风] [y bất đái phong] nghĩa là trạng thái vững vàng ổn định, không hề nao núng. Ở đây ý nói Khuynh Vũ vẫn điềm tĩnh trấn định trước thế công mãnh liệt của Quân Càn.

(4) “dao kích, viễn công”: nguyên gốc [遥击,远攻], đều có nghĩa là tấn công từ cự ly xa. Ý cả câu đơn giản là trường thương thì thuận lợi cho việc đánh từ xa.

♥ ♥ ♥ :”> :”> :”>~

0 comments:

Post a Comment