[Miêu Thử] Vãng Dạ Tẫn

《Vãng Dạ Tẫn》

(Nguồn: 【预告篇】 )
Sưu tầm và dịch: Phi Thiên
Biên tập: Hà Hoa Khứ
Tri âm khó tìm. Tuấn Dật công tử, Chi bảo bảo, Khứ Nhi, đa tạ các người!

Quan khách muốn đem bản dịch đi, thỉnh để nguồn rõ ràng.

【MV】: Link
Cốt truyện: Nha Miêu
Hóa trang: Tiết Tử
Chụp hình: Thương Ngôn
Hậu trường, PS: Tiết Tử, Nha Miêu


Người cos:
Tiết Tử: Triển Chiêu

 Akira: Bạch Ngọc Đường


※ ※ ※ ※

【Vãng Dạ Tẫn】

.


Nhân ảnh lảo đảo.


Giữa dòng suối lan tỏa đóa đóa hồng mai, đưa tay lần tìm, thấy trước mắt đỏ thẫm.
Lại giống như người nọ hồng y sáng rực.
Một thân tao nhã.

Như thế cũng tốt.
Gắng sức nghiêng đầu nhìn về phía tiếng động vừa xuất hiện, sơn thủy một dải, thiên địa một màu, hơi nước mông lung vây lấy thân hình hồng y nhân đang tiến lại gần. Người nọ tựa hồ tự ngàn năm xa xôi mà đến, giữa nhân gian không vướng nửa điểm hồng trần, chậm rãi đi tới.
“Bạch Ngọc Đường, ngươi đang trả thù ta!”

Hắn quỳ một chân xuống, túm lấy vạt áo Bạch Ngọc Đường. Mặt vải đã loang lổ đỏ, Triển Chiêu dường như không nhìn đến.
“Bạch Ngọc Đường, ngươi đang trả thù ta!”


※ ※ ※ ※
Dưới ánh nến vàng đêm qua,

Nữ Nhi Hồng tinh khiết, thuần hương tựa hồ còn lưu vị nơi cổ họng. Chịu đựng sự càn quấy không ngừng của người nọ, hắn bị chuốc rượu đến say mèm.




Thiên địa quay cuồng, phảng phất trên người như có lửa đốt, chỉ có thể gắt gao bám chặt lấy thân hình bên trên.

Trong khoảnh khắc, từ cổ y trĩu xuống một viên Bạch Thử Ngọc. Loáng thoáng hòa cùng nhịp tim đập là tiếng hắn thì thầm:
“Tiểu Miêu, Tiểu Miêu, Tiểu Miêu, Chiêu…”
“Chiêu…”


Từng trận nghẹn thắt tâm can, cứ như thế, tiếp diễn như thế!
Trùng Tiêu năm ấy, vẫn là Nữ Nhi Hồng, vẫn là men say, vẫn là đêm sâu, mà vẫn là  buổi sớm hôm sau, sai lầm lớn nhất của hắn là đã rời đi, để ngày sau lưu lại chỉ còn là một họa ảnh.
“Ngươi… hỗn đản…”
Tiếng thét tức giận kia rốt cuộc lại hóa thành một tiếng than đau xót. Bạch Ngọc Đường hơi thở nặng nhọc, kéo Triển Chiêu ôm vào lòng, máu trên miệng vẫn không ngừng rỉ xuống, vấy đỏ cả thân hình y.
Lại vuốt nhẹ lọn tóc ướt của y, thở dài khẽ vỗ về::
“Miêu ngốc…”

Triển Chiêu đưa tay điểm các đại mạch trên người Bạch Ngọc Đường, nhưng rồi nghe y nhẹ nhàng:

“Đừng cố nữa, Tiểu Miêu. Độc ta trúng phải là Ngưng Tuyết.”

Ngưng Tuyết khiến cho kẻ trúng độc máu không ngừng chảy, là độc dược không có thuốc giải.
 

“Tiểu Miêu, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”

“Chiêu…” Y nói.
Nói ra lời này, đáy mắt hắn sáng lên một màu sắc kỳ lạ, đẹp đẽ như thể mọi tinh tú của đêm hè đều quy kết trong đồng tử, như thể yên hỏa của ngày thu lộng lẫy chiếu rọi khắp không trung.
“Chiêu…” Y nói “…hãy sống.”
Y dùng sức cầm lấy tay hắn siết chặt, trong lòng bàn tay có vật cộm lên nhói đau. Cảm giác được nhịp tim mình đập loạn tựa hồ sắp vỡ ra, trong một thoáng Triển Chiêu cơ hồ đã nghiến chặt răng lại, nhưng rồi cũng trầm tĩnh lại, hắn mỉm cười rất nhẹ. Gật đầu.

Bạch Ngọc Đường khẽ thở ra, nhắm mắt lại, tựa lên đầu gối Triển Chiêu, động tác nhẹ nhàng còn mang chút làm nũng của trẻ con. Cứ như thể lần này cũng chỉ như mọi lần mỏi mệt khác, rồi chỉ trong chốc lát, y sẽ liền bật dậy, thần thái sảng khoái gọi lớn: “Tiểu Miêu!” . . .


Triển Chiêu giữ nguyên nét cười nhạt nhòa nơi khóe môi, mở lòng bàn tay ra, nhận ra vật để lại chính là sợi dây Bạch Thử Ngọc. Viên ngọc dẫu nhiễm huyết mà sắc ngọc vẫn sáng trong.


Mắt khép lại, trên mặt hắn mưa lặng lẽ chảy xuống, tựa như đang rơi lệ.
Mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng tối đặc quánh bốn bề.


Mưa vẫn không ngừng rơi, hắn đem viên ngọc rửa sạch vết máu, rồi đặt lại bên bờ suối.
“Ngọc Đường, Bạch Thử Ngọc ngươi tạm thời thay ta bảo quản. Sau này Triển Chiêu sẽ đến nhận lại.”



※ ※ ※ ※

Triển Chiêu chưa từng cảm thấy bản thân kề cận tử vong như vậy, máu huyết trong cơ thể tựa hồ đều thét gào theo từng trận run rẩy.
Liều mạng chiến đấu, khi tên dư đảng cuối cùng của Trùng Tiêu ngã xuống dưới kiếm hắn thì bản thân hắn cũng lãnh một kiếm xuyên thấu ngực. Có điều hắn không cảm thấy đau đớn, chỉ thấy lưỡi kiếm kia vô cùng lạnh lẽo, khiến cho đầu óc càng thêm tỉnh táo. Hắn tỉnh táo nhìn chính mình ngã xuống, tỉnh táo nghe tiếng người thất thanh la: “Triển đại hiệp!”, tỉnh táo cảm giác được máu tươi đặc sánh trên mặt đất, tỉnh táo nghe được thanh âm máu đang tuôn khỏi lồng ngực mình.


Sau đấy, hắn nhìn thấy bàn tay của Bạch Ngũ Thử đưa đến trước mặt.
Rất muốn nắm lấy tay y, nhưng vì sao lại chẳng thể cử động được?


Tay y càng lúc càng gần, nhẹ tựa lông hồng cầm lấy tay hắn. Bản thân hắn vì sao lại không có chút khí lực nào để nắm lại?
Ngọc Đường, ngươi tới đón ta phải không? Vì sao không nói gì?

Triển Chiêu từ trên giường ngồi bật dậy, sửng sốt trong chốc lát mới nhận ra là mình đang ở trong phòng, trên người quấn đầy băng vải, mà trên lớp băng trắng nơi tay lại có một sợi dây đỏ tươi vô cùng bắt mắt. Trong lòng nhất động, hắn từ từ mở bàn tay ra…
Bạch Thử Ngọc! Chính là viên ngọc hắn đã để lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường.
Có thứ gì đó tràn uất trong tim, không thể ức chế lại, cuối cùng trào ra nơi khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ngọc Đường, Ngọc Đường… thì ra là ta vẫn còn ở dương gian…

Rạng sáng hôm ấy, toàn bộ phủ Khai Phong đều nghe thấy được âm sắc thê lương, khiến lòng người tê tái.


※ ※ ※ ※
Triển Chiêu lẳng lặng ngồi trên phiến đá bên bờ suối, thần sắc lãnh đạm thủy chung không đổi khác, tựa hồ chưa từng có phút giây nào thanh thản. Đứng cạnh hắn là Bạch Ngọc Đường.


Vì thế, hắn nở nụ cười. “Ngọc Đường, ta từ quan rồi, từ nay về sau trời đất bao la, ta thay người coi giữ…”


Triển Chiêu đứng dậy, trong mịt mờ sương khói, một thân áo đỏ dần đi khuất, để lại sau lưng tiếng suối nước reo tựa lời bi ca.



 .


Vãng dạ tẫn, triêu lộ hi,
Dương hoa lạc, tử quy đề:
Bất như quy khứ, bất như quy khứ.
(Ngọc Đường)





- Hoàn -

1 comments:

Anonymous May 16, 2014 at 12:58 PM  

so beautiful cos

Post a Comment