[KTTH - LTPH] Tiết Tử



(tác giả: Thương Hải Di Mặc)
(người dịch: Hà Hoa Khứ)
(quân sư: Phi Thiên)




Vũ Lịch năm thứ mười bảy, thọ thần bốn mươi tuổi của Hoàn Vũ Đế – một đời minh quân.

Cửu Châu thái bình, bốn bể mừng vui, thần dân tôn kính xây nên một tòa Hoàn Vũ Bảo Tháp để chúc thọ.

Hoàn Vũ Đế tại vị mười bảy năm, cải tổ triều chính, chỉnh đốn tân cương, Nam chống Uy Nô – Bắc đánh Man Di, mở đầu một triều đại thái bình thịnh thế.

Vạn dân ca tụng, tôn xưng ngài là Chân Long Thiên Tử – Vạn Tuế Minh Quân.
.

Mùng năm tháng năm là sinh thần của Hoàn Vũ Đế.
Ngài thiết yến quần thần dưới chân chín tầng Bảo Tháp.

Yến tiệc đang lúc say sưa, ca nhi nhảy múa, đàn sáo hoan ca, trù phẩm linh đình.

Vừa mãn bốn mươi tuổi Hoàn Vũ Đế khẽ nâng chén rượu óng ánh giữa trời đêm, rượu ngon sắc đỏ như máu đựng trong chén, khẽ lay động theo từng cử chỉ của bàn tay.

Trong các đại thần có người trộm nhìn Hoàn Vũ Đế — thân khoác long bào đen tuyền thêu chỉ vàng kim long – càng lộ ra dáng người gầy gò cao ngất, nét mặt thâm trầm như huyền ngọc, sống mũi thẳng như đao tước, đôi mắt tinh tường đảo quanh rực sáng như chớp lòa, khiến cho kẻ khác không dám lại gần. Mày kiếm thật dài dựng xếch đến tận tóc mai, trong cái khoan thai ẩn chứa nét uy nghiêm tối thượng. Quần thần không khỏi cảm thán: tuấn mỹ nhường ấy, không biết lúc còn trẻ trong thiên hạ có bao nhiêu mỹ nhân phải vì ngài mà cuồng si…?

Quần thần nâng chén tề chúc: “Bệ hạ vạn thọ vô cương!”

Hoàn Vũ Đế ngồi giữa Cửu long Hoàng tọa từ xa hướng quần thần đáp lễ, sau đó một hơi cạn chén, khí phách tỏa ra muôn phần.

“Tuyệt!——” quần thần hô vang tán thưởng!

Đang lúc yến hội đến hồi cao trào, Hoàn Vũ Đế đáp lại yêu cầu của quần thần, đứng dậy bước lên chín tầng Bảo Tháp.

Đỉnh tháp gió lạnh thấu xương, hất tung long bào bay phất phới.

Gió lớn nhường ấy, nguyệt sắc lại ngời sáng dị thường, tựa như một lớp thủy ngân bàng bạc dát đều khắp ngọn tháp.

Hoàn Vũ Đế đứng tựa vào thanh vịn một hồi lâu, thật lặng lẽ, im lìm, tưạ như đã chờ đợi nỗi cô tịch thê lương ấy suốt cả một đời…

“Khuynh Vũ…” Ngài mở miệng, bờ môi lạnh như tuyết khẽ run run.

Thanh âm nhỏ bé sớm tan ra giữa pháo hoa đầy trời. Pháo hoa phóng lên cao liền bừng nở tỏa rộng tứ phía, như sương như tuyết, như hỏa thụ ngân hoa, —— đem cả bầu trời đêm thắp sáng tựa ban ngày.

Hoàn Vũ Đế bỗng nhiên nhớ về những năm tháng khinh cuồng thời niên thiếu, khóe miệng không khỏi hiện ra một nét cười nhẹ. Dưới ánh trăng mông lung ấy, ngài cảm thấy như vị nam tử thanh nhã khi xưa, với dung mạo bất biến, đang đứng cạnh bên mình —— lãnh đạm thanh cao, hoa dung tôn quý, giữa đôi chân mày còn điểm xuyết một vết chu sa đỏ tươi lóng lánh. Y nhìn ngài dịu dàng mỉm cười, khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ…

“Khuynh Vũ, ngươi xem, pháo hoa ở đằng kia——!!” Tiếng hô phấn khởi chợt nghẹn lại nơi yết hầu… Bên cạnh ngài, vốn không có y… Khoảng không lạnh như băng giống như đang cười nhạo ngài. Đúng vậy, người nam tử cùng ngài sóng vai ngắm nhìn giang sơn thiên hạ đã sớm không còn nữa. Không có hơi ấm của y, không có giọng nói của y, không có ánh mắt của y… chính ngài… chiếm được cả thiên hạ, lại đánh mất y!

Khắp không trung, pháo hoa tung bay rực rỡ.

Trên tòa tháp, độc một hình bóng đơn côi.


Hoàn Vũ Đế cô tịch đứng đó, bóng dáng quá đỗi quạnh quẽ thê lương, thứ đơn độc trước nay chưa từng xuất hiện trước mặt kẻ khác… Ngài nhớ rằng từng có lúc vị nam tử ngồi lặng trên luân y kia, phong thái trầm mặc như nước, nhìn ngài và mỉm cười: “Giữa chốn hồng trần, nếu vắng huynh, Khuynh Vũ sẽ tịch liêu biết mấy.” Y khi đó dù đang mỉm cười, lại bi thương đến nỗi khiến cho người ta phải lã chã rơi lệ.


Chợt…

“Là Trương Tẫn Nhai, đệ nhất thiên hạ Tỳ bà cầm sĩ Trương Tẫn Nhai!” Một tiếng kinh hô thoáng gọi tâm trí Hoàn Vũ Đế trở về với thực tại. Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là một bạch y nhân toàn thân vận trang phục trắng toát. Vị thiếu niên ngọc thụ lâm phong ấy ôm trên tay một cây đàn tỳ bà, ngồi ngay ngắn giữa đài lễ. Hoàn Vũ Đế Phương Quân Càn thấy thế không khỏi mỉm cười: Khuynh Vũ, thì ra tên tiểu thư đồng không đáng chú ý thường đứng bên cạnh ngươi, bây giờ đã trưởng thành đến nhường này…


Dưới tháp quần thần bàn tán xôn xao —— “Trương Tẫn Nhai luôn luôn ngạo mạn, mắt ngước cao quá đầu, lần này sao lại đáp ứng lên đài hiến khúc?” – “Thật kỳ lạ!” – “Đúng vậy!” – “Bất quá đêm nay chúng ta có thể mở rộng tầm mắt!”…

Trương Tẫn Nhai đứng trên đài cao, vẻ mặt bình tĩnh, giương giọng nói: “Khúc ca 《 Khuynh Tẫn Thiên Hạ 》 này xin dâng tặng Bệ hạ cùng vong sư Tiếu Khuynh Vũ, chúc Bệ hạ quốc vận hưng thịnh, vạn thọ vô cương!”

Quần thần đại kinh thất sắc! - Giữa ngày vui thế này mà lại nhắc đến một người đã khuất, đây chẳng phải là mang đến điềm chẳng lành cho Bệ hạ hay sao!?! Huống hồ Vô Song Công tử Tiếu Khuynh Vũ, đành rằng kinh tài tuyệt diễm nhưng lại sớm yểu mệnh, là nỗi đau thương vĩnh viễn trong lòng Hoàn Vũ Đế! Tiểu tử này cư nhiên dám chạm đến vảy rồng, hắn thật sự chán sống rồi hay sao?! - Khuôn mặt các đại thần đã tái xanh không còn chút máu, Trương Tẫn Nhai lại vẫn bình thản như cũ, chỉ thấy hắn chỉnh lại trục dây bát cung, nhẹ nhàng nâng phím chậm rãi tấu thanh, một khúc 《 Khuynh Tẫn Thiên Hạ 》 cứ thế tuôn trào ——

Đao kích vang dội, đàn sáo cũng lặng câm,
Ai đưa người ra xem ngoại thành tư sát?
Bảy tầng sa y máu tươi tràn lụa trắng,
Binh tướng nguy nan, lục quân không cứu.
Ai ngờ gặp lại trong cảnh sinh tử vô thoại,
Đương thời từng buộc tơ hồng trăm mối,
Một bước sa chân đã cùng ai kết tình!
Vết sẹo kia đến từ vết thương cũ nào đây?
Sao còn có thể ung dung thưởng trà?
Mà đạp đổ trận đồ thịnh thế yên hoa…
Khúc ca này?!? Hoàn Vũ Đế nghe qua tựa sét đánh ngang tai! Ngài đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như tuyết ——
Tiếng đàn lưu loát vừa chuyển, làn điệu ngược lại cao ngút bi thương…

Máu kia nhuộm thắm họa đồ giang sơn,
Sao sánh nổi vết chu sa điểm trên trán người?
Đánh đổ cả thiên hạ này cũng được,
Thủy chung chẳng qua khỏi một kiếp phồn hoa.
Máu đào nhuộm thắm cánh đào hoa,
Thầm nghĩ ngày gặp lại người lệ đổ như mưa,
Nghe chừng đao kiếm lịm tiếng,
Lầu cao hấp hối ngả nghiêng,
Trương Tẫn Nhai khẽ cắn môi dưới, tiếng tỳ bà tha tha thiết thiết…
Nói cả đời này mệnh phạm đào hoa
Ai đã tính cho người quẻ ấy?
Đệ nhất vô khuyết, phong lưu không thể giả.
Họa ảnh Tây lầu bên chiếc tỳ bà,
Gió ấm xuy xuy ai sớm lòng thay đổi,
Sắc trao hồn cùng điên đảo dung hoa,
Vẫn chưa thể cùng đối chuyện dưới đèn,
Nói chuyện thương hoa không thương thanh mai trúc mã.
Kết quả một quẻ kia đã phán,
Cuối cùng vì người mà khuynh đảo thiên hạ.

Trăng sáng chiếu rọi ánh thiên nhai,
Sau cùng ai chiếm được kiêm gia?
Giang sơn hí vang trời chiến mã,
Ôm ấp tiếng binh hùng trong tĩnh lặng,
Gió thổi ngày sau lại xơ xác tiêu điều,
Dung hoa tạ từ sau khi quân lâm thiên hạ,
Bước lên chín tầng bảo tháp,
Thưởng một đêm lưu tinh hạ trần…
Giọt đàn dìu dặt nương theo gió lặng lẽ chảy xuôi, tiếng ca của Trương Tẫn Nhai ẩn chứa thâm tình lưu luyến, xuyên qua hết thảy thời gian và không gian. Mộng xuân tươi đẹp trôi qua, cảnh còn người mất, thoảng một cơn gió cũng cảm thấy sầu não, con người lại càng thêm quá đỗi bàng hoàng ——
Trở về một thưở xưa kia,
Năm tháng im lìm cũng làm người sợ hãi.
Những đoạn mây khô dài ra mấy nhánh,
Nguyên lai thời gian đã chóng vánh qua đi,
Giữa mộng vàng dưới trăng cao lầu ấy,
Đứng trước người mi mục không đổi thay,
Phủi đi hoa tuyết rơi trên áo,
Sóng vai nhìn trời đất bao la…
Lúc hai mắt đẫm lệ đã nhòa đi, tưởng như đang nhìn thấy vị nam tử kiêu hoa năm ấy, vẫn ung dung ngồi trên luân y, mở to đôi mắt trong suốt đen láy dịu dàng nhìn hắn; chân mày khẽ nhếch, hào quang rực rỡ, vết chu sa linh động lóng lánh giữa hàng mi. Trương Tẫn Nhai đột nhiên phát hiện, trên khuôn mặt mình lệ nóng đã rơi đầy…
Trở về một thưở xưa kia,
Năm tháng im lìm cũng làm người sợ hãi.
Những đoạn mây khô dài ra mấy nhánh,
Nguyên lai thời gian đã chóng vánh qua đi,
Giữa mộng vàng dưới trăng cao lầu ấy,
Đứng trước người mi mục không đổi thay,
Phủi đi hoa tuyết rơi trên áo,
Sóng vai nhìn trời đất bao la…
Khuynh Vũ… Khuynh Vũ…! 

Hoàn Vũ Đế rốt cuộc đã không thể đứng vững, hai tay chống xuống đất, vì quá đỗi đau thương mà qụy xuống!
Giữa mộng vàng dưới trăng cao lầu ấy,
Đứng trước người mi mục không đổi thay,
Phủi đi hoa tuyết rơi trên áo,
Sóng vai nhìn trời đất bao la…
(trích từ ca khúc 《 Khuynh Tẫn Thiên Hạ )

Ánh trăng lạnh lẽo ôm lấy bờ vai Phương Quân Càn đang khẽ run rẩy, tất cả mọi người đều thấy rõ, vị nam nhân ngự trên đỉnh tháp, một đời kiên nghị hoa quý, sát phạt dư đoạt, nói một không hai, tựa hồ vĩnh viễn không gì có thể suy chuyển được, trong một thoáng kia, lại giống như đứa trẻ nhỏ… thất thanh bật khóc…
.
.
.
.
*** Quân sư chú thích:

- Cửu Châu: chỉ Trung Quốc cổ đại, gồm Ký Châu, Duyện Châu, Thanh Châu, Từ Châu, Dương Châu, Kinh Châu, Dự Châu, U Châu, Ung Châu.
- luân y: xe lăn
- chạm đến vảy rồng: từ gốc [逆鳞] (Hán Việt: nghịch lân). Rồng là thánh thú, có thể thuần dưỡng, kết thân, dùng làm kỵ, nhưng trước yết hầu có một mảng vảy là yếu điểm, kẻ vô ý chạm vào sẽ bị giết chết. Tương tự, thiên  tử cũng có nghịch lân, quần thần bất luận thế nào cũng cần né tránh.

- kiêu hoa: kiêu ngạo chói lóa ‘_’ à không, là kiêu ngạo sáng lạn, rực rỡ tươi đẹp, tóm lại xem hắn như một đóa hoa kiêu kỳ lấp lánh đi…

0 comments:

Post a Comment