[KTTH - LTPH] Chương 7

Chương 7
 Tác giả: Thương Hải Di Mặc
Người dịch: Triều Ca.
Cố vấn: Phi Thiên.



 
Phương Quân Càn thần thái cao ngạo mê hoặc, Tiếu Khuynh Vũ lại mười phần thanh nhã cao quý, ngồi cạnh bên nhau chẳng khác nào nhật nguyệt cùng lúc xuất hiện giữa thiên trung, vẻ đẹp không tương khắc mà còn vài phần tương hỗ.





Có một số kẻ trời sinh đã có được phong thái khí độ hơn người. Không rõ là trùng hợp hay vì một nguyên do nào khác, chỗ ngồi của Vô Song công tử trong thọ yến lại được an bài ngay phía bên tay phải của Phương Tiểu hầu gia.

Phương Quân Càn thần thái cao ngạo mê hoặc, Tiếu Khuynh Vũ lại mười phần thanh nhã cao quý, ngồi cạnh bên nhau chẳng khác nào nhật nguyệt cùng lúc xuất hiện giữa thiên trung, vẻ đẹp không tương khắc mà còn vài phần tương hỗ. Trong nhất thời trở thành điểm nổi bật thu hút ánh nhìn giữa bức tranh các vương tôn hoàng tử cùng độ tuổi.

Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên Tiếu Khuynh Vũ lộ diện giữa chốn đông người như thế, cũng tự nhiên nhận được nhiều sự hiếu kỳ từ đám đông xung quanh.

Giữa buổi yến tiệc, lão hoàng đế dắt tay Thái tử đương triều, đưa hắn đến an tọa ở phía bên tay phải của Tiếu Khuynh Vũ. Sau lại ân cần nói một lời đầy ý dạy dỗ. “Tiếu thừa tướng cùng Phương Tiểu hầu gia đây đều là rường cột tinh anh của nước nhà, Thái tử hãy chăm chỉ theo họ mà thỉnh giáo mới nên.”

 Thái tử Phương Giản Huệ, năm nay tuổi vừa tròn hai mươi ba, dung mạo nếu miễn cưỡng nói cũng khó có thể gọi là thanh tú: tuy rằng góc cạnh rõ ràng, thiên đình viên mãn, nhưng từ đôi mắt dài hẹp lại không ngừng phát ra những tia nhìn sắc lạnh hung hiểm. Mũi khoằm, ngay cả hơi thở cũng đã mang theo vẻ ngạo mạn khó tả. Môi mỏng, trễ xuống ra điều kẻ cả, khóe miệng lúc cười nổi rõ sự khinh miệt dành cho đối phương. Thần thái tựu trung đầy vẻ xanh xao bạc nhược của kẻ sớm đã sa đà vào tửu sắc.

Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn cùng lúc khom người hành lễ: “Bệ hạ đã quá khen rồi!”

Bước qua tuổi sáu mươi, hoàng đế Gia Duệ thần sắc hiền từ, dường như không chút liên quan đến kẻ năm xưa vì ôm bá mộng mà trước giết cha sau diệt huynh. Câu “xét người không dựa vào tướng mạo” quả thật ứng với con người này. Cũng vì lẽ đó mà các đại thần trong triều càng không dám manh động khi đứng trước hắn ta. Ngoan độc đáng sợ, kẻ đã dám đứng lên giành cả thiên hạ về tay mình.

Lúc này đây, sau một lúc nhìn hai vị thiếu niên trước mặt mình, Gia Duệ hoàng đế bỗng nhiên ảm đạm buông ra một tiếng than nhẹ. “Thiên hạ về sau chính là thuộc về bọn người trẻ tuổi các ngươi rồi…”

Tiếng thở dài kia vừa buông ra, lời vừa lọt vào tai, Phương Quân Càn đã bất giác nghĩ thầm, rằng, hoàng đế già thật rồi.

Sau đó, ba người bọn họ cũng chẳng nói gì thêm. Cho đến khi Thái tử thờ ơ lên tiếng bảo rằng cảm thấy trong người hơi khó ở, xin phép được lui về sớm nghỉ ngơi. Bầu không khí nặng nề vừa nãy mới theo đó mà tan biến.

Phương Quân Càn buông đũa, quay sang Tiếu Khuynh Vũ nhỏ giọng nói. “Tóm lại một câu, yến tiệc này thiết đãi cũng không tệ.”

Trong mắt Tiếu Khuynh Vũ hiện lên ánh cười. “Dường như quan hệ giữa huynh và Thái tử không được tốt cho lắm.”

Phương tiểu hầu gia cũng không có ý phiền khi kể rõ về việc quan giao của cá nhân hắn.

“Ta với hắn, từ nhỏ đã không hòa hảo. Biểu hiện hôm nay của hắn như thế coi ra cũng còn khá, vốn dĩ mọi người đều không còn là bọn hài nhi ngây ngô nhỏ tuổi nữa rồi. Dù cho có bất mãn với đối phương thì cũng đã học được cách giấu kín trong lòng. Nói ra cũng kỳ quái, từ lần đầu tiên gặp mặt, bổn hầu và Thái tử đã chẳng vừa mắt nhau rồi. Ta hoài nghi là do bát tự(1) tương khắc.” Nói đến đây bỗng nhớ ra Vô Song công tử ở ngay bên cạnh là người tinh thông thuật số. “Đúng rồi, Khuynh Vũ không phải là thuật số cao minh sao, hôm nào hãy xem cho bổn hầu một quẻ, xem như thế nào?”

Tiếu Khuynh Vũ cười ôn hòa đáp. “Được thôi.” Thêm vào đó còn chân tình khuyên bảo. “Về phần Thái tử, ta thấy huynh vẫn là nên cố gắng xây đắp quan hệ với hắn. Y là Thái tử, cũng chính là hoàng đế mai sau, là người nắm giữ vận mạng của cả thiên hạ. Đắc tội với một người như thế, tựu trung lại đều không phải chuyện tốt.”

Đáp lại, giọng cười của Phương Quân Càn đầy vẻ giễu cợt. “Thái tử, cái danh xưng đó chỉ nói lên xuất thân của hắn mà thôi, không khẳng định được cái gọi là tư chất năng lực. Khuynh Vũ, huynh biết không, khi nãy lúc hắn và huynh ngồi cùng nhau, ta cảm thấy phong thái của huynh còn ra dáng một Thái tử hơn là so với hắn.”

Nhãn thần Tiếu Khuynh Vũ khẽ động, nghiêm túc nói. “Lời này là lời có thể tùy tiện nói ra hay sao?” Phương Quân Càn không hề nao núng, ghé sát vào tai y bỏ nhỏ. “Khuynh Vũ định bán đứng bổn hầu hay sao mà hỏi vậy?”

Cuốn nhẹ xâu vòng kim tuyến trong tay, thái độ của Vô Song công tử vẫn ung dung bình thản. “Nếu hàng tháng đều đặn gửi đến chỗ ta tiền trà bánh các loại, Tiếu mỗ sẽ mắt nhắm tai ngơ, xem như chưa từng nghe qua biết đến chuyện này.”

Phương Quân Càn đời nào chịu thỏa hiệp. “Nếu thích thì huynh cứ việc mật báo, chứ muốn buộc tiểu hầu gia ta hao tài tốn của là chuyện không thể nào nha!”

Tiếu Khuynh Vũ vẫn quyết ý không buông tha hắn. “Đường đường một Phương Tiểu hầu gia, ngày ngày đều đi lại trong nhà người khác chực ăn chực uống, lẽ nào không cảm thấy ngượng ngùng hay sao?”

“Tuyệt đối không.” Phương Quân Càn khẳng định ngay tức thì, liền sau đó môi cười nụ, ăn miếng trả miếng. “Khuynh Vũ huynh, tình nghĩa giữa chúng ta trong thời gian qua lẽ nào chỉ ngang hàng với mấy bữa ăn khuya đó hay sao? Huynh dùng tiền tài để cân đong đo đếm tình cảm của chúng ta, thật là khiến cho bổn hầu ta đau lòng quá đi mất…”

Tiếu Khuynh Vũ vốn không nghĩ đến Phương Quân Càn lại đem việc đó ra làm cái cớ để phản kích, lại xét thấy về phần dây dưa miệng lưỡi thì mình tuyệt chẳng bằng hắn ta, đành buông xuôi giảng hòa. “Được, được, Tiểu hầu gia nói rất đúng, là Tiếu mỗ đã sai rồi. Tiếu mỗ đích thực không nên dùng tiền tài để so với tình bằng hữu giữa chúng ta.”

--------“Vô Song công tử với Phương Tiểu hầu gia thật đúng là vừa gặp đã như tri giao, lão phu đã quấy rầy nhã hứng của hai vị rồi!”. Giọng cười ôn hòa tới trước, theo ngay sau đó là Tả thừa tướng Lâm Văn Chính cùng một chén rượu trong tay. Khí chất thành thục, phong độ nho nhã, đoan nghiêm.

“Lâm thừa tướng.” Hai người bọn họ đồng thời hành lễ tiếp đón. “Không dám, không dám!”. Lâm Văn Chính cũng cuống quít đáp lễ, “Hai vị tuổi trẻ tài cao, là rường cột kiên khang của Đại Khánh ta, văn đủ để an bang, võ đủ để định quốc. Lão phu còn mong sau này sẽ được hai vị chiếu cố cho, sao dám nhận đại lễ như thế?”

Lão cáo già này! ---- Nghe những lời tán dương đó, Phương Tiểu hầu gia trong lòng không nhịn được buột ra tiếng mắng thầm. Lâm Văn Chính xưa nay vẫn là kẻ nổi tiếng trong triều về khoản ăn nói. Y gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, hai mặt trắng đen trở đều như nhau, đối nhân xử thế khéo đã đành, tráo trở chốn quan trường cũng chẳng kém ai. “Lão cáo già”, đem ba chữ này kính tặng lão ta đúng là thập phần xứng đáng.

Vô sự bất đăng tam bảo điện(2). Cũng không biết hắn giờ phút này đến tìm là có dụng ý gì.

Lâm Văn Chính đứng quay lưng về phía đám quần thần, có ý che chắn phần nào tầm mắt tò mò của đám người kia, sau đó mới hạ giọng nói. “Công tử, chuyện đêm qua xin đa tạ ngươi.”

Đêm qua.... Tâm tình thổ lộ? Lâm Y Y!!!

Suýt chút nữa, hớp mỹ tửu trong miệng Phương Tiểu hầu gia đã phụt cả ra ngoài. Cố trấn tĩnh lại, hắn ra vẻ ngây ngô ngồi yên ở chỗ đó, vờ như không nghe không thấy…..

Tiếu Khuynh Vũ đáp lời một cách ôn nhu. “Lâm Thừa tướng đang muốn nói đến chuyện gì? Trí nhớ của Tiếu mỗ không tốt, (‘Không tốt?’ Phương Quân Càn cười thầm nghĩ, ‘đã nể mặt lão ta quá rồi…’), từ sớm đã không nhớ rõ chuyện chẳng nên xảy ra.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi… Việc này liên quan đến thể diện của tiểu nữ, vạn lần mong công tử đừng cho kẻ thứ tư biết chuyện.”

Không hẹn mà gặp, Tiếu Khuynh Vũ bất giác liếc nhìn về phía Phương Quân Càn một cái – cái kẻ thứ tư đó ngay lúc này đây bộ dạng rất chi là ngây thơ đoan chính ngồi ngay bên cạnh Lâm Văn Chính, mặt mày vờ vĩnh ‘ta đây chẳng biết gì đâu a~’

Dù trong lòng rất buồn cười, Tiếu Khuynh Vũ vẫn giữ cho lời nói của mình một nét nghiêm trang. “Đó là chuyện đương nhiên, Tiếu mỗ tự sẽ không để cho một ai khác biết chuyện, xin Tả thừa tướng hãy yên tâm.”

Có được lời hứa của Tiếu Khuynh Vũ, Lâm Văn Chính xem ra cũng đã mãn nguyện, cũng không nán lại thêm phút giây nào nữa.

“Phương Tiểu hầu gia nghe thì hiểu rồi đấy, việc này có liên hệ đến thanh danh của nữ nhi, chớ mà có ăn nói lung tung.”

Trước lời nói phủ đầu của Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn nhún vai cười khẽ. “Huynh cho rằng ta nguyện ý muốn nghe thấy việc đó? Bản hầu ta đây cũng là bị buộc vào tình thế bất đắc dĩ mà thôi.”

Tiếu Khuynh Vũ chỉ cười khẽ. “Đã được tiện nghi mà còn giả vờ.”

Thọ yến diễn ra vô cùng náo nhiệt. Từ trước đến nay chưa từng thấy qua một cảnh tượng nào xa hoa, hào nhoáng và hao phí đến như thế. Hơn mười dãy minh đăng bố trí trong ngoài đại sảnh, cùng lúc thắp sáng khiến Tụ Hiền điện sáng rực như thể ở giữa ban ngày. Phía bên trong, một trăm chỗ ngồi được an bài tuần tự từ trước đến sau, từ xa đến gần, quần tụ xung quanh long trác của hoàng đế.

Giữa đại điện, tấm thảm nhung trắng như tuyết điểm trang một đóa mẫu đơn đương độ mãn khai. Đường thêu sắc sảo, màu sắc tươi tắn, viền quanh là những họa tiết tinh xảo, càng làm nổi bật hơn điệu múa uyển chuyển của nhóm ca nữ đương biểu diễn. Điệu múa như rồng bay phượng múa, dung mạo yêu kiều, sóng mắt nhu tình, khóe môi tô điểm sắc thắm ướt mềm đôi mắt của nam nhân. So ra với những cô nương ở giữa đại điện kia, vẻ đẹp của các món hậu lễ như kỳ trân dị bảo, minh châu dạ quang đều chỉ như ánh sáng mờ nhạt của đom đóm soi mình bên ánh rằm lung linh của vầng tuế nguyệt trên cao.

Chỉ là ca vũ xinh đẹp, điệu múa say lòng, âm nhạc huyền hoặc, tất cả đều giống như một giấc mộng đẹp. Mộng một đêm, trong nhất thời sẽ vấn vương lưu luyến. Nhưng thời gian trôi nhanh như dặm đường dưới chân tuấn mã, nhiều năm sau khi một mình ngẫm lại, giấc mộng đẹp sẽ tự khắc biến thành cảm giác chán chường khôn tả, như vết thương dài không bao giờ có thể khép miệng, xuyên qua cõi lòng tịch mịch của người đương thế.

Có Vô Song công tử ngồi bên cạnh chính là một điều may mắn của Phương Tiểu hầu gia trong buổi thọ yến ngày hôm đó. Hai người họ cùng nhau tán phiếm đủ điều, người nói kẻ nghe, người luận kẻ bàn, chìm đắm mãi.

Không khí của yến tiệc trở nên phấn khích hơn bao giờ hết khi một ơn đại xá của Gia Duệ hoàng đế dành cho thiên hạ được tuyên cáo, điểm thăng hoa của buổi tiệc chính là đây --- đồng thời cũng là dấu hiệu cho biết một buổi thọ yến đã viên mãn khép lại.

Không đầy nửa khắc sau đó, Trương Tẫn Nhai đã có mặt.

“Công tử.” Cậu bước lại gần, đang định đẩy luân y của Tiếu Khuynh Vũ rời đi thì ngờ đâu Phương Quân Càn đã nhanh chân hơn, giành lấy một bước. “Khuynh Vũ, đêm nay huynh đã có dự tính gì chưa?” Vừa nói vừa tự nhiên nắm lấy tay cầm của luân y,  đưa y đi ra ngoài điện.

Trương Tẫn Nhai vô cùng bực tức – việc của cậu trước giờ vẫn là chăm sóc tốt cho công tử. Cái tên Phương Tiểu hầu gia này từ đâu chui ra đã không rõ, càng ngày lại càng quá đáng, đến nay thì đã lộ ra luôn ý hẫng tay trên bát cơm của cậu. Muốn cậu trở thành một kẻ ăn không ngồi rồi bên cạnh công tử hay sao!

Vì lẽ đó, Trương Tẫn Nhai có ý bất mãn trong lòng, vừa liếc nhìn Phương Tiểu hầu gia vừa tỏ ý bực tức bước theo.

Sự bất mãn đấy càng lên tới đỉnh điểm khi thấy một đám hồ bằng cẩu hữu(3) của Phương Quân Càn từ đâu chạy tới, vây lấy hai người họ.

Này, này, đám người bằng hữu hảo huynh đệ của hắn đi uống rượu tìm vui đông đến thế, cớ sao cứ phải rủ rê công tử đi cùng?!

Phương Quân Càn, bản thân ngươi sa đọa cũng chẳng liên can gì ai, tại sao còn muốn lôi kéo công tử cùng vấy bùn?!

Công tử có thể nào lại đi đến chỗ nhơ bẩn đó? – Ngay cả tưởng tượng, Trương Tẫn Nhai quả thật cũng không dám.

Phương Quân Càn, ngươi ngang nhiên dám khinh thường công tử, xem người cùng hạng như ngươi, ngươi chắc chắn sẽ bị trời phạt!

Thế nhưng sự thật đã rành rành cho thấy, Phương Tiểu hầu gia có sợ cái gì thì cũng không sợ bị trời phạt. Hắn hoa ngôn khuyến dụ(4), cứ nói ra nói vào mãi, ước chừng hơn nửa canh giờ, rốt cuộc Tiếu khuynh Vũ vì không chịu nổi mớ thuyết giáo lằng nhằng đó mà phải nhượng bộ bằng lòng.

Trương Tẫn Nhai không thể làm gì khác hơn. Cậu cũng không thể phản đối được gì. Một khi công tử đã quyết ý, sẽ không cho phép kẻ khác xen vào, cũng chẳng e sợ quyết định mình đưa ra có sai lầm hay không.

Rốt cuộc, Trương Tẫn Nhai đành phải uất hận trơ mắt ra nhìn đám người của Phương Quân Càn hăm hăm hở hở hướng về phía lầu hoa nổi danh bậc nhất chốn kinh thành – Yên Vũ lâu.


-----------

*** Quân sư chú thích: (lại được tiếp tục, hế hế :”>)

(1) Bát tự: vì tầm rộng lớn khó mà bao quát được của môn học thuật này nên chỉ cung cấp thông tin ngắn gọn như sau: Bát tự Hà Lạc (có sách ghi là Tám chữ Hà Lạc) là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành,... bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính.

Bát tự, tám chữ ấy chính là được lấy ra từ các yếu tố sau đây:

• Can, chi của năm sinh.
• Can, chi của tháng sinh.
• Can, chi của ngày sinh.
• Can, chi của giờ sinh.

Muốn lấy số Hà Lạc, trước hết phải đổi năm tháng ngày giờ sanh ra Bát tự đã, rồi đổi Bát Tự ra số Âm số Dương của Hà Đồ Lạc Thư, sau rồi lại đổi số Âm Dương ra thành quẻ Dịch: Quẻ Dịch lại đổi thành quẻ Hà Lạc để tìm hiểu Mệnh Vận con người. Như vậy từ Bát Tự đến số Hà Lạc, đã có 3 lần chuyển hình. Có thể vì quá trình biến hóa này với quá trình thay đổi hình dạng của trứng Ngài ra con Tằm, Tằm ra Nhộng và Nhộng ra Bướm.Xem thêm ở đây

:|, đại khái là vậy đó.

(2) Vô sự bất đăng tam bảo điện: Nghĩa là không có việc cần thì không đến làm gì.
Nguồn gốc: ‘tam bảo’ (ba ngôi báu), tức là để chỉ phật, pháp, tăng trong phật giáo (lần lượt nghĩa là bậc tu hành đã đắc đạo, kinh sách đạo lý quý giá, và người đang tu hành), nên ‘tam bảo điện’ là chỉ nơi cư ngụ, cất giữ của tam bảo, là chốn thiêng liêng, khách viếng thăm chùa chiền nếu không có việc cần thiết thì không được tùy tiện lui tới.

(3) Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu.

(4) Hoa ngôn khuyến dụ: nghĩa tương đương trong tiếng Việt là ‘mồm năm miệng mười’

0 comments:

Post a Comment