[KTTH - LTPH] Chương 5

Chương 5



tác giả: Thương Hải Di Mặc)
(người dịch: Hà Hoa Khứ)
(quân sư: Phi Thiên)
(minh họa: An Di)

"Vô Song Công tử quả thật danh bất hư truyền, kỳ môn độn giáp, cơ giới kỹ xảo, cầm kỳ thi họa, xem quẻ đoán số, trận pháp thao lược, không gì không biết, không gì không giỏi —— không hổ danh xưng ‘Thiên hạ vô song’. Phương Quân Càn có một tri kỷ như huynh, đời này đã đủ mãn nguyện!”

Tranh trên do An Di (Seisupi) làm, dành riêng cho bản dịch KTTH-LTPH của Hà Hoa Khứ và Phi Thiên. Thỉnh chư vị đừng tự tiện đem đi nơi khác.









Khi Tiếu Khuynh Vũ tấu tiêu, thần thái tĩnh tại, lại chất chứa thiên ngôn vạn ngữ.







Kể từ sau cái đêm đối chuyện dưới đèn ấy, Phương Quân Càn hầu như mỗi đêm mỗi ghé thăm, hơn nữa lần nào đến cũng đều hết ăn bánh lại uống trà, làm cho Tiếu Khuynh Vũ không khỏi hoài nghi có phải hắn cố ý bỏ bữa tối để đến nhà mình dụ ăn dụ uống hay không? Tình trạng tài chính của Vương phủ lẽ nào lại sa sút đến thế, khiến đường đường một Tiểu hầu gia mà cũng bị đẩy vào hoàn cảnh khốn khó như vậy cho được?! Không thể có chuyện đó! Cho nên chỉ cần phân tích là rút ra được kết luận —— chính bản thân Phương Tiểu hầu gia có vấn đề!

Hơn nữa, Phương Tiểu hầu gia ban đêm thăm viếng chưa bao giờ đi bằng cửa chính! Trên thực tế, ngoài Lao thúc cùng với Trương Tẫn Nhai – Trương tiểu bằng hữu ngày đêm đều ở cạnh chăm sóc cho Công tử ra, trong tiểu viện hầu như không ai biết Phương Tiểu hầu gia thanh danh hiển hách lại mỗi đêm khuya khoắt đều lui tới như vậy. Số là Vô Song Công tử của chúng ta cứ đến giờ Hợi lại phất tay ra hiệu cho các hộ vệ gác đêm lui xuống, chuẩn bị tốt trà bánh, rồi lặng lẽ chừa cho Phương Quân Càn một khung cửa sổ để mở. Mà Phương Quân Càn, hằng đêm chính là nhờ vào khung cửa này mà len lén nhảy vào tiểu lâu nơi Tiếu Khuynh Vũ nghỉ ngơi.


Trong khoảng thời gian này Phương Quân Càn còn từng pha trò rằng, hắn một thân võ nghệ cao cường, khinh công tuyệt đỉnh lại chỉ dùng để trèo tường vượt cửa, càng ngày càng giống bọn đạo tặc hái hoa, trộm hương cắp ngọc. Tiếu Khuynh Vũ khẽ than, đáng tiếc tiểu lâu không có mỹ nhân. Phương Quân Càn nghiêm trang trả lời, có, trước mặt ta không phải có một người hay sao?!
Lặng im trong chốc lát, hai người bất giác ôm bụng cười lớn!
Mỗi khi hai người ở cùng một chỗ, thỉnh thoảng dưới trời hoa rơi Tiếu Khuynh Vũ sẽ tấu tiêu, còn Phương Quân Càn lẳng lặng lắng nghe. Khi Tiếu Khuynh Vũ tấu tiêu, thần thái tĩnh tại, lại chất chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Tiếng tiêu thê, thanh, ai, tịch…

Nghe như vô tình, ở ngân đoạn sâu nhất tĩnh nhất, lại giống như đa tình vô hạn… Tiếng tiêu thổi đến chí tình, lại chợt tàn chợt lụi trút cạn chén vong tình. Thanh âm vốn đang tấu khúc vui hoan nồng nàn nhất, lại hốt nhiên ý đoạn tâm tuyệt, tình hóa tro tàn…

Phương Quân Càn chuyên tâm lắng nghe, chỉ cảm thấy tiếng tiêu xoáy vào tâm khảm, làm cho người ta nghe xong trong lòng dâng lên một cỗ thư mỹ, một chút rung động, còn có một cảm giác thanh thanh, đến từ niềm cô tịch nhỏ bé tựa như vô hình…

Hắn không thể phân rõ đó là loại cảm giác gì, cũng chẳng biết tại sao lại có thứ cảm giác ấy.
Phương Quân Càn vì thế mà nói chẳng nên lời.


.
Có khi, Tiếu Khuynh Vũ còn khởi cầm dưới trăng.

Lúc y khởi cầm thần thái vô cùng anh tuấn, thậm chí còn có điểm thanh diễm, nét đẹp tĩnh tại nhẹ nhõm lại hết mực ôn nhu. Dưới mười ngón tay tao nhã hữu lực, từng dây từng dây rung lên, rất sảng khoái, lại rất tự nhiên, cũng phảng phất thần thái kiêu hãnh ngạo mạn.

Khúc cầm nhạc ấy một đường trôi chảy như nước, có điều còn chưa thấy sương chưa thấy thủy, đã gặp liễu rũ hoa cười, lặng ngắm mây bay; phảng phất như một mảnh u hương, tinh tế vi diệu, ẩn ẩn hiện hiện, vấn vương quấn quýt. Mà mỗi lúc như vậy, Phương Tiểu hầu gia dâng trào cảm hứng, sẽ múa kiếm bồi đáp tiếng đàn.

Thân pháp mãnh liệt như rồng lượn, kiếm khí rực rỡ tựa cầu vồng. Thực sự là —— kiếm quang hòa tiếng đàn bay vút, tóc đen cùng khăn đỏ khởi vũ.

Giữa chừng cao hứng, Phương Quân Càn sẽ phi thân lên cao, múa kiếm trên những nhành cây! Hoa đào rợn ngợp cũng như bị kiếm khí của hắn lướt chạm, đong đưa phiêu phất, thả mình rơi rơi, hệt như chém vỡ một trận đồ thịnh thế yên hoa!

Mưa hoa rực rỡ khoan thai phiêu tán, rơi trên người họ, trên tóc, trên áo, rồi lại… vương vấn lấy người, lưu luyến làn tóc, quẩn quanh nơi áo, mà cũng triền miên lưu dấu tâm tư…

 
.
Lại có khi, hai người bồi nhau đánh cờ.

Kỳ lực của cả hai tương đương, cho nên thắng thua bất định.

Phương Quân Càn nhấc lên một quân Mã, tươi cười tự đắc: “Mã ngũ tiến tam, ăn Pháo.” Phương Quân Càn thiên về tấn công, kỳ nghệ của hắn hệt như kiếm khí, khiến ngay cả Tiếu Khuynh Vũ cũng có khi phải chật vật với tầng tầng lớp lớp sát chiêu, lại từng có khi vì thế công sắc bén mà hao binh tổn tướng. “Công thành chiếm đất dễ như lấy đồ trong túi.” Vô Song Công tử mỉm cười đánh giá nước cờ của hắn như thế.

Mà kỳ nghệ của Tiếu Khuynh Vũ cũng không hề tầm thường, mỗi khi lui quân một nước, đều ẩn dấu một đường phản kích, giữa thế công hàm chứa định ý sát phạt, kiên quyết bức người, chớp mắt đột kích phá trận diệt tướng. Thế cờ của y cao ngạo xuất trần, độc đáo lạ lùng, khác hẳn những lối đánh cũ mòn, lệnh Phương Quân Càn xem đến tâm phục, khẩu phục.

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên nhấc tay ăn mất quân Tượng của Phương Quân Càn, trong nháy mắt, quân Tốt đã nhập cung, trực đảo Hoàng Long! “Chiếu tướng!” Y đưa mắt nhìn hắn, đuôi chân mày tràn đầy ý cười.
Phương Quân Càn thầm than thất sách, nhanh chóng đem toàn bộ ván cờ suy đi tính lại mấy lượt, rốt cuộc biết rằng đại thế đã mất, vô lực xoay chuyển. Vì thế dứt khoát buông quân cờ xuống, lộ xuất phong độ ngời ngời, thản nhiên phóng khoáng cười bảo: “Ta thua rồi.”

“Tiểu hầu gia đã nhường.” Tiếu Khuynh Vũ đưa bàn tay phải quấn quanh đoạn kim tuyến lên, nhẹ vuốt một lọn tóc mai đen mượt, ung dung hoa quý, nhưng trong mắt thoảng ánh lên nét cười ấm áp, kiêu hãnh thanh thoát không sao tả xiết.

“Vô Song Công tử quả thật danh bất hư truyền, kỳ môn độn giáp, cơ giới kỹ xảo, cầm kỳ thi họa, xem quẻ đoán số, trận pháp thao lược, không gì không biết, không gì không giỏi —— không hổ danh xưng ‘Thiên hạ vô song’. Phương Quân Càn có một tri kỷ như huynh, đời này đã đủ mãn nguyện!”

“Tiểu hầu gia quá khen.” Y cười, như xuân thủy ánh lê hoa. “Thiên hạ này nào có hai người giống nhau hoàn toàn, huynh hay ta, mỗi người đều là độc nhất vô nhị, mỗi người đều là ‘Thiên hạ vô song’. Đáng tiếc thế nhân vĩnh viễn không nhìn ra được đạo lý này.”

Phương Quân Càn cười nói: “Ha ha, huynh đúng, ta sai.”
.
.


“Công tử, công tử, không tốt rồi!” Trương tiểu thư đồng hoang mang rối loạn băng băng chạy lên lầu hai, cắm đầu chạy vào tư phòng của công tử. Phương Quân Càn nhịn không được trêu chọc: “Công tử của nhà ngươi đang rất tốt! Có gì không tốt đâu mà?”

“Ơ kìa, ai nói chuyện với ngươi đâu! Công tử, Lâm tiểu thư đến tiểu viện!!”

“Y Y?” Tiếu Khuynh Vũ nhíu mày, “Đã muộn thế này, nàng đến làm gì?”

“Tẫn Nhai không biết.” Tiểu đồng lắc đầu lia lịa.

Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng nói: “Nói với nàng ta đã ngủ rồi.”

“Đệ có nói  ~~~~!” Tiểu đồng xìu mặt “Có điều nàng nói đèn ở trong phòng công tử còn sáng, rõ ràng là còn chưa ngủ…”

Đều là lỗi của Phương Tiểu hầu gia!

Phương Quân Càn cười gượng: “Ta thấy ta nên về sớm một chút thì hơn, hôm nay tạm biệt huynh ở đây!” Vừa dứt lời, người đã phóng lên thành cửa sổ, chuẩn bị nhảy ra ngoài! Mới vừa cúi đầu nhìn xuống liền bắt gặp Lâm đại tiểu thư đang bước vào tiểu viện, hướng thẳng tiểu lâu mà tiến!

Lâm Y Y bất giác ngẩng đầu, Phương Tiểu hầu gia liền hoảng đến suýt chút nữa đã ngã xuống! “Không kịp rồi, ta đành phải trốn trong phòng huynh vậy!” Phương Tiểu hầu gia không khỏi vài câu phân trần, liền nhảy lên giường của Tiếu Khuynh Vũ, nhanh chóng buông màn xuống trốn. “Công tử, hắn… !” Trương tiểu bằng hữu tức giận dậm chân mấy cái!

“Phương Quân Càn! Ngươi không cần được nước lấn tới như vậy!” trên mặt Tiếu Khuynh Vũ phủ một tầng sương lạnh. Có điều đã không còn kịp nữa, Lâm Y Y đã muốn vào đến nơi!

Vì thế đành phải bỏ qua.
.


“Biểu ca…” Lâm Y Y vừa thấy Tiếu Khuynh Vũ, liền trở nên vô cùng dịu ngoan e ấp.

“Tẫn Nhai, ra ngoài đi.” – “Dạ, công tử.” Trương Tẫn Nhai cúi đầu ra khỏi phòng, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn về phía giường một cái.

“Y Y, đến muộn như thế, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Tiếu Khuynh Vũ ôn hòa hỏi nàng.

Lâm Y Y xấu hổ đỏ mặt, mắt nhìn xuống chân, không nói tiếng nào.

Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy có chút kỳ quái: “Sao thế?”

Lâm Y Y càng cúi đầu thấp hơn, cắn khẽ làn môi anh đào, dáng vẻ xinh đẹp thẹn thùng hệt như thiếu nữ hoài xuân.

Im lặng.

Không nói gì.

Cho đến khi ngay cả Phương Tiểu hầu gia đang trốn trên giường cũng bắt đầu có chút không kiên nhẫn, thì Lâm Y Y mới nhẹ nhàng mở miệng: “Muội, muội đã thưa với cha.”

Tiếu Khuynh Vũ càng cảm thấy cổ quái hơn: “Lâm Thừa tướng? Muội thưa với Lâm Thừa tướng chuyện gì?” Cho dù Khuynh Vũ Công tử tài trí vô song, trong nhất thời cũng không hiểu nàng đang muốn nói chuyện gì.
Lâm Y Y tiếp tục: “Muội thưa với cha, muội thích huynh, muốn gả cho huynh!”

Tiếu Khuynh Vũ toàn thân chấn động! Nhưng lập tức lại khôi phục thái độ bình thường.

Y phảng phất như thể bát phong bất động.

Vẫn một lòng bất loạn.
—— kỳ thật, tâm của y đã sớm loạn lên rồi!


“Biểu ca, từ rất lâu rất lâu rồi, muội đã bắt đầu thích huynh.” Thiếu nữ thổ lộ với y, khuôn mặt đã đỏ ửng, lộ rõ lúm đồng tiền, đôi má ngọc ngà như điểm xuyết chu sa. Nàng cười khẽ, nghiêng đầu, tuôn rơi suối tóc dài đen mướt.

Dưới ánh nến, Tiếu Khuynh Vũ vẫn ngồi thẳng tắp, trầm tĩnh yên ắng, kiên nghị phương định.

“Biểu ca…” Thiếu nữ bất an gọi y.

“Đêm đã khuya, muội cũng nên về rồi. Tẫn Nhai —— tiễn khách.”

Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch! Nắm chặt lấy tay áo Tiếu Khuynh Vũ, nàng vội la lên: “Biểu ca… huynh, huynh không ưng muội sao?…”

Tiếu Khuynh Vũ chậm rãi, quyết tuyệt, tàn nhẫn, gạt đi bàn tay đang kéo tay áo mình.”Y Y, ta như thế này, cũng không muốn sẽ hại người hại mình. Nam nhi trong thiên hạ còn rất nhiều, những người kiện toàn không hề thiếu.”

“Muội không cần những người khác! Biểu ca… biểu ca… muội không cần! Muội đã sớm hạ quyết tâm! Cả đời này muội đều muốn chăm sóc huynh! … Có phải huynh sợ cha muội không đồng ý? Không quan hệ, muội sẽ đi theo huynh, có chết muội cũng phải ở bên cạnh huynh…”

“Vấn đề không phải ở Lâm Thừa tướng.”

Môi của nàng run rẩy như sương đọng trên cánh hoa: “Vậy thì… vì cái gì?…”

“Bởi vì, ta đối với muội chỉ có tình cảm huynh muội.” Y bất động như ngọn núi phủ tuyết vạn năm sừng sững, từng câu từng chữ một, như kim châm đau nhói lòng, lãnh huyết vô tình, “Ta không thích muội.”

Ta không thích muội.

Ta không thích muội.

Ta không thích muội ——

Lâm Y Y như thể bị rút cạn khí lực toàn thân, quỵ ngã xuống đất.

Trương Tẫn Nhai đã đợi ở bên ngoài, gõ cửa khẽ gọi: “Công tử?”

Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng nói với nàng: “Thật xin lỗi…”

Lâm Y Y không có phản ứng.

Tiếu Khuynh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang muốn hứa hẹn, lại như đã đoan chắc: “Y Y, cả đời này ta sẽ xem muội như thân muội, thương yêu, chiều chuộng hết lòng… Bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ giữ lời.”

Lâm Y Y buộc phải rời khỏi. Khi nàng bước đi, dáng người thật thẳng, dưới trăng sáng thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo, không có chút nào buồn khổ —— điều này làm cho Tiếu Khuynh Vũ ít nhiều thở ra nhẹ nhõm.


Phương Quân Càn lẳng lặng ngồi trên giường, nghe y cự tuyệt thẳng thừng một nữ nhân yêu mình, cũng nhịn không được phải thở dài một hơi. Hắn không khỏi cảm thấy Tiếu Khuynh Vũ quá mức tuyệt tình, quá mức tàn khốc! Hắn cũng hối hận vì đã nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi của hai người họ…

Có một số việc, không đúng lễ thì chẳng nên nghe. Hắn tình nguyện cả đời cũng không biết chuyện ấy.

Phương Quân Càn xốc màn trướng lên, bước ra.

“Huynh có thể cự tuyệt khéo léo một chút mà.” Hắn đến trước mặt y, tự mình rót một chén trà, “Nữ nhân sinh ra là để bị gạt, nói lời hay ho một chút để gạt nàng, đối với huynh hay đối với nàng đều tốt.”

Bờ môi Tiếu Khuynh Vũ luôn lạnh lùng, nhưng giờ chợt có ý cười kỳ lạ, giống như buồn bã, lại giống như chế nhạo: “Nói những lời lừa nàng, gạt nàng, dối nàng, cho nàng một loại hy vọng hư vô mịt mùng… như thế, không phải càng tàn nhẫn sao?”

Phương Quân Càn nhún vai: “Có lẽ, nhưng ai biết được?”

Tiếu Khuynh Vũ nghe ra trong lời hắn chẳng hề có ý đồng tình, không khỏi cười lạnh nói: “Huống hồ, ta cũng sẽ không nói với người khác ‘Ta thích ngươi’. Ba chữ này, ta vĩnh viễn sẽ không nói.” Y nhướng mày, ngũ quan sáng lạn tuấn tú dưới ánh nến chập chờn lại tựa như ảo vọng sắp tan biến, “… Trước kia không, hiện tại không, sau này đương nhiên cũng sẽ không.”


.
.
.
.
.
.

.***Quân sư chú thích:

_ “đêm đối chuyện dưới đèn”: nguyên văn [bỉnh chúc dạ đàm], nghĩa đen là đốt đuốc nói chuyện đêm khuya, nghĩa bóng là hai người trò chuyện rất tâm đầu ý hợp (nên nói đến thâu đêm suốt sáng).

_ “Tiếng tiêu thê, thanh, ai, tịch”. : Các sắc thái của tiếng tiêu. Thê [凄]: buốt giá; thanh [清]: trong vắt, ai [哀]: bi thương, tịch [寂]: tịch mịch.

_  “nét đẹp tĩnh tại nhẹ nhõm lại hết mực ôn nhu” : nguyên văn [tĩnh nhược xử tử chi mỹ], nghĩa là vẻ đẹp “tĩnh như xử nữ”. Đây là một cụm thành ngữ khá quen thuộc trong tiếng Hoa, xuất phát từ câu ["静若处子, 动若脱兔] [Tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát thố]; ban đầu được dùng trong quân đội, ý nghĩa là: “Khi án binh bất động thì yên ắng tĩnh lặng như thiếu nữ đồng trinh ẩn mình nơi khuê các, tới lúc tác chiến thì tốc độ chớp giật, nhanh nhẹn như thỏ đang chạy trốn”. Về sau được tách ra dùng như một cụm thành ngữ riêng, hàm ý vẻ đẹp dịu dàng, tĩnh tại, an nhiên, yên ắng, hoặc là trạng thái bất động… Ta không dùng nguyên cụm thành ngữ ban đầu, chỉ giữ ý, vì không thích so Tiếu Khuynh Vũ với nữ nhân.

_ “Liễu rủ hoa cười” : nguyên văn [Liễu ám hoa minh]. Xuất phát từ bài thơ Du Sơn Tây Thôn của Lục Du:

莫笑農家臘酒渾,
豐年留客足雞豚。
山重水復疑無路,
柳暗花明又一村。
簫鼓追隨春社近,
衣冠簡樸古風存。
從今若許閑乘月,
拄杖無時夜叩門。

Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,
Phong niên lưu khách túc kê đồn.
Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Tiêu cổ truy tuỳ xuân xã cận,
Y quan giản phác cổ phong tồn.
Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt,
Trụ trượng vô thì dạ khấu môn.

- Bản dịch của Điệp Luyến Hoa -

Chớ cười rượu đục của nhà nông,
Mùa được, lợn gà đãi khách mừng.
Trùng điệp núi sông ngờ hết lối,
Âm u hoa liễu lại một thôn.
Trống tiêu giục giã xuân vui tới,
Trang phục giản đơn tục cũ còn.
Nếu được vui nhàn như bóng nguyệt,
Đương đêm chống gậy tới đầu thôn.

_ “Lặng ngắm mây bay” : nguyên văn [Tọa khán vân khởi]. Xuất phát từ bài thơ Chung Nam Biệt Nghiệp của Vương Duy:
終南別業

中歲頗好道,
晚家南山陲。
興來美獨往,
勝事空自知。
行到水窮處,
坐看雲起時。
偶然值林叟,
談笑無還期。

Trung thế phả hiếu đạo,
Vân gia Nam sơn thuỳ.
Hứng lai mỗi độc vãng,
Thắng sự không tự tri.
Hành đáo thuỷ cùng xứ,
Toạ khán vân khởi thì.
Ngẫu nhiên tri lâm tẩu,
Ðàm tiếu vô hoàn kỳ.

(bản dịch thơ của Hoa Sơn)
Trẻ thì mến pháp huyền môn
Tuổi già qui ẩn Nam Sơn yên bình.
Hứng lên dạo bước một mình
Vui thời thi đạo tự tình tự say.
Theo giòng thác quyện sương mai
Ngồi trên bàn thạch ngắm mây cuối trời.
Bỗng đâu ông lão ghé chơi
Mê say đàm đạo quên nơi nào về.
 
Ý nghĩa của hai câu thơ trong truyện? Cũng không có gì sâu xa quá đâu, đơn giản là đọc lên thuận miệng, hình ảnh lại đẹp ^^
_ “chém vỡ một trận đồ thịnh thế yên hoa” Lời ca khúc Khuynh Tẫn Thiên Hạ.
_ “như xuân thủy ánh lê hoa” Lời ca khúc Thiên Hạ (Trương Kiệt)
_ “Công thành chiếm đất”: nguyên văn [công thành lược trì], nghĩa là tấn công xâm lược thành trì.
_ Đoạn chơi cờ, “cung”, là chỉ [cửu cung] vùng cấm địa 4 ô của quân Tướng. Quân Tướng chỉ được di chuyển trong 4 ô đấy. Tốt nhập cung, tướng khốn cùng. Đánh đến nước này là gần như trận cờ đã định :D


_ “Y phảng phất như thể bát phong bất động. Vẫn một lòng bất loạn. —— kỳ thật, tâm của y đã sớm loạn lên rồi!” Đoạn này lại sao chép từ “Thiếu niên Vô Tình” – nguyên tác Ôn Thụy An. Chả liên quan gì! =”=

_ Bắt đầu từ đây, cách xưng hô của Khuynh Vũ với Quân Càn dần dà thay đổi. “Huynh – ta” là cách xưng hô biểu hiện sự kính trọng giữa bằng hữu. Ban đầu Khuynh Vũ xem cháu kia là một tên nhãi hồ đồ nên cứ “ta – ngươi” mà tiến, sau này đốt đèn nói chuyện, thưởng trà tấu tiêu, khởi cầm múa kiếm các thứ, dần dần phần cảm tình nể trọng tăng lên, bản thân cháu Vũ lại tri thư đạt lễ, thỉnh thoảng sẽ bắt đầu gọi cháu kia là “huynh”. Trừ lúc mắng chửi, dĩ nhiên xD
–.
.
.
.

——————
An Di: ừ ‘ ^ ‘-
An Di: mà hiện giờ Di Mặc cũng ngưng phần phiên ngoại
An Di: để chỉnh lại chính văn rồi
An Di: bản bị ý kiến vụ bê nguyên si văn của ng khác vào tác phẩm
An Di: nên bản đăng lời xin lỗi, thông báo sẽ viết lại tất cả những đoạn bạn ấy lấy của ng khác
An Di: link nè: http://www.lcread.com/bookpage/67012/3843734rc.html
An Di: http://www.lcread.com/bookpage/67012/3843884rc.html còn cái này là của bạn nào đó phụ bạn ấy edit
Phi Thiên:  xD

0 comments:

Post a Comment