[KTTH - LTPH] Chương 2


Chương 2



(tác giả: Thương Hải Di Mặc)
(người dịch: Hà Hoa Khứ)
(quân sư: Phi Thiên)


Đại Tướng Quốc Tự, thành Khai Phong, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
.


Vào tiết Thanh Minh, khách vãng lai viếng thăm Đại Tướng Quốc Tự đông như mắc cửi.

Sau khi tế tổ dâng hương, người ta thường đạp thanh trẩy hội cùng bằng hữu, thay màu áo mới đón Xuân sang, tài tử giai nhân dập dìu sánh vai, đất trời rộn ràng những sắc màu rực rỡ.

Đại Tướng Quốc Tự ở Phật Đà sơn là chốn u cốc tiên tuyền, non xanh nước biếc, tương truyền năm đó Phật tổ đã tọa ở nơi này mà truyền giáo, về sau lưu danh hậu thế. Từ chân núi lên đến sườn núi nhìn lại, hàng trăm ngàn thiện nam tín nữ chen vai thích cánh. Hương khói nghi ngút khiến cho Đại Tướng Quốc Tự trang nghiêm như chìm giữa biển sương mờ, tòa Phật tháp lẩn sau những cụm mây thoắt ẩn thoắt hiện, càng tăng thêm tiên khí.
Phương Quân Càn cổ quàng khăn lụa đỏ, một thân thường phục, khoan thai bước vào Đại Hùng Bảo Điện, đi cùng bên cạnh là trụ trì Tướng Quốc Tự, người được mệnh danh là thái sơn bắc đẩu trong giới Phật lữ, Liễu Trần Đại Sư.
Trong Đại Hùng Bảo Điện, chừng năm pho tượng Phật đúc bằng vàng cao lớn như người thật ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn. Gương mặt phong di tú mục, khóe miệng khẽ cong lên tựa như đang mỉm cười, đầu hơi cúi, dáng điệu đang nhìn xuống đầy nét từ bi, lại lộ vẻ thoát tục bao quát chúng sinh.
Phương Quân Càn khoanh tay đứng đó, ngẩng nhìn pho tượng Phật, giống như đang lạc vào cõi thần tiên thiên ngoại, trầm tư suy nghĩ điều gì. Giữa đám đông trần tục quỳ trước điện đang thành kính lễ bái, miệng lầm rầm khấn nguyện, trông hắn lại càng tách biệt.
Trụ trì đứng bên cạnh thấy thế, liền hỏi: “Ở trước Phật tổ, vì sao thí chủ không quỳ?”
Phương Quân Càn mỉm cười rất nhẹ: “Bổn hầu ngoài trời đất ra, nhất quyết không bái lạy một ai.” Động tác cùng lời nói không có nửa điểm dư thừa, lại mang theo khí phách khoan thai khôn tả. Lời vừa dứt, ngay đến các tiểu tăng gần đó cũng không khỏi bị vẻ phong nhã tài hoa này thuyết phục, càng không kể đến các thiện nam tín nữ trong điện.

Liễu Trần thở dài trong lòng: “Phương thí chủ tâm cao tận trời.”

“Đại sư quá khen.” Phương Quân Càn chỉnh ngay lại dải khăn đỏ trước ngực, “Bổn hầu trước nay không tin thuyết Tiên Phật, chỉ tin vào bảy chữ.”

“Là bảy chữ gì?”

“Mệnh – là – do – ta – không – do – trời.” Lời nói trảm đinh chặt sắt, khí phách ngút trời! Từng chữ từng chữ một, sát khí bao trùm ập đến! Đại điện một trận tĩnh lặng… Phương Quân Càn thấy thế mỉm cười, làm tan chảy không khí tưởng chừng như đông cứng trong điện, “Bổn hầu nói đùa đó thôi, xin đừng tưởng thật.”
Liễu Trần Đại Sư thì cười không nổi. Xem ra người đang đứng trước mặt hoành đồ đại lược, lẫm liệt cơ trí, so với đương kim Thái tử cơ hồ vượt xa, xét về tướng số tử vi, có mệnh cách của kẻ quân lâm thiên hạ. Người này nếu sinh trong Hoàng thất, thì định sẵn một đời minh quân, vì chúng dân tạo phúc… Có điều, hắn vô duyên vô phận với ngôi vị Hoàng đế, mà lại không cam lòng cúi mình trước một ai, ngày sau chắc chắn khởi binh đoạt vị. Đáng thương cho bá tánh thiên hạ, lại nếm trải thảm cảnh chiến tranh, sinh linh đồ thán…

Thôi thôi thôi! — âu cũng là số phận!

Liễu Trần chuyển đề tài: “Mười lăm ngày sau là thọ yến của Bệ hạ, không biết tiểu Hầu gia có đến không?”
Phương Quân Càn chẳng mấy quan tâm: “Tiệc chúc thọ hàng năm vẫn thế, xem mãi cũng chán, có gì thú vị đâu?”

“Lão nạp nghe nói năm nay Hoàng gia cố ý thỉnh đến một vị tiêu sư danh tiếng để góp vui.”

“Tiêu?” Phương Quân Càn hứng thú xoay người, trong đầu không tự chủ được liền nhớ lại thanh âm thuần khiết giữa mưa hoa phiêu phất khi ấy, “Nói đến thổi tiêu, ta dám chắc thiên hạ không người nào có thể sánh được với y.”

“Sao?” Phương trượng nhíu mày, “Không biết vị nào lại được tiểu Hầu gia tôn sùng đến thế?”

“Một người rất thú vị…” biểu tình của Phương Quân Càn vừa như tức giận vừa như muốn cười.

“Nếu bàn về tiêu nghệ,” Liễu Trần Đại Sư ho nhẹ một tiếng: “Thiên hạ chỉ e không ai sánh được với Vô Song Công tử.”

Phương Quân Càn kiên quyết nói: “Ta không biết Vô Song Công tử là ai, nhưng ta dám khẳng định tiếng tiêu của người nọ tuyệt đối không thể kém hơn cái gã Vô Song Công tử gì đó!”

“Sao?” Liễu Trần ngạc nhiên nói, “Chẳng hay người mà tiểu Hầu gia tôn sùng quý tính đại danh là gì?”

Phương Quân Càn nhớ rõ mồn một, rõ đến chính bản thân hắn còn phải giật mình: “Y họ Tiếu, tên là Tiếu Khuynh Vũ… Có vấn đề gì sao?” Hắn phát hiện Lão hòa thượng đang nhìn mình với vẻ mặt rất là cổ quái.
“Tiểu Hầu gia…” Phương trượng do dự nói, “Ngài không biết Vô Song Công tử chính là Tiếu Khuynh Vũ hay sao?”

Trầm mặc trầm mặc trầm mặc——

Thấy trên mặt Phương Quân Càn hiện ra vài điểm xấu hổ, Liễu Trần lập tức hiểu ý, hiền từ nói: “Khéo quá, Tiếu Công tử hàng năm vào tiết Thanh minh đều đến hội đạp thanh, lúc này y đang ở hậu viện ngắm hoa, để lão nạp đưa ngài đến gặp y, có được không?” Phương Quân Càn mừng rỡ: “Y đang ở đây sao?!” Liễu Trần thấy vẻ mặt phấn khởi của hắn, chừng như hắn đang gấp đến không chịu nổi, “Đúng vậy.”

“Ha ha ha,” Phương Quân Càn thầm thì tự nói với mình, “Đây gọi là ‘Đi mòn thiết hài tìm không thấy, vô tình bắt được chẳng tốn công’!… Cứ tưởng rằng tìm kiếm y giữa mênh mông biển người thể nào cũng một phen vất vả, nào ngờ y đã đến tận cửa! Ngay cả ông trời cũng giúp ta…”


Tiếu Khuynh Vũ, kiếp trước ngươi nhất định đã thiếu nợ ta rất nhiều tiền…
.

 
.
***Quân sư chú thích:

- "đạp thanh": hội hè trong tiết Thanh Minh, trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du có câu:

“Cỏ non xanh tận chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
Thanh minh trong tiết tháng Ba
Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh”

- "u cốc tiên tuyền": hang sâu suối tiên (tả cảnh)

- "phong di tú mục": nghĩa là khuôn mặt phương phi đầy đặn, nét mày thanh tú. Hay dùng miêu tả tượng Phật.

- "trảm đinh chặt sắt": từ gốc [trảm đinh tiệt thiết], nghĩa bóng ám chỉ lời nói nghiêm nghị, quả quyết.

- "Đi mòn thiết hài tìm không thấy, vô tình bắt được chẳng tốn công: câu gốc": [Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu]. Nghĩa là nỗ lực cố gắng làm một việc mà không được, rồi lại đạt được kết quả một cách vô tình.







——-

**Khứ: thật ra còn có một bài thơ có tên là “Thanh Minh” của Đỗ Mục, sẵn bàn về thơ mình cũng xin mạn phép trích ra đây — (dù chẳng liên quan gì, chỉ tại cá nhân mình thích bài thơ này từ hồi đọc truyện tranh “Bạch xà” của Thái Chí Trung thôi ~ x’D)

清明

清明時節雨紛紛,
路上行人欲斷魂。
借問酒家何處有?
牧童遙指杏花村。

Thanh minh

Thanh minh thời tiết vũ phân phân,
Lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn.
Tá vấn tửu gia hà xứ hữu ?
Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn.

Tiết thanh minh
(Người dịch: Tương Như @Thivien.net)

Thanh minh lất phất mưa phùn
Khách đi đường thấm nỗi buồn xót xa
Hỏi thăm quán rượu đâu à ?
Mục đồng chỉ lối Hạnh Hoa thôn ngoài.





—–
Vừa qua một trận binh đao, Phi Thiên đại gia bạt đao, Hà Hoa Khứ công tử vung kiếm, khí thế sục sôi, không ai nhường ai.
Đại chiến ba trăm hiệp, huyết tinh đầy trời…
Khuynh Tẫn Thiên Hạ có nguy cơ khuynh tẫn.
Rốt cuộc, gươm gẫy đao vỡ, song phương tử thương. Quyết định lui quân, lập ra hòa ước.
Khuynh Tẫn Thiên Hạ tạm thời yên ổn.
= =”;;;

0 comments:

Post a Comment