[KTTH - LTPH] Chương 3

Chương 3



(tác giả: Thương Hải Di Mặc)
(người dịch: Hà Hoa Khứ)
(quân sư: Phi Thiên)
(minh họa: An Di)

Phương Quân Càn cười chẳng chút hảo ý, “Tiếu Công tử, đã lâu không gặp. Sau lần từ biệt trước, tại hạ vô cùng mong nhớ, không nghĩ hôm nay lại có thể tương phùng ở chốn này. Lẽ nào đây chính là ‘Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ’ mà người ta thường nói đến?”


Tranh trên do An Di (Seisupi) làm, dành riêng cho bản dịch KTTH-LTPH của Hà Hoa Khứ và Phi Thiên. Thỉnh chư vị đừng tự tiện đem đi nơi khác.
.





“Tiếu Công tử, vị này chính là Phương Quân Càn – Phương Tiểu hầu gia, tiểu hầu gia ngưỡng mộ Tiếu Công tử đã lâu. Tiểu hầu gia, Khuynh Vũ Công tử tài hoa cái thế, thiên hạ vô song. Nhị vị đều là nhân trung long phụng, cùng nhau đàm luận nhất định sẽ rất thú vị. Nhị vị cứ trò chuyện tự nhiên, lão nạp xin cáo từ trước…” Phương Quân Càn cười đến vô cùng phấn khởi: “Đại sư đi thong thả!”


Hoa viên giữa tự viện trăm sắc đua nở, muôn tím nghìn hồng, vậy mà chỉ một Tiếu Khuynh Vũ ngồi nghiêm trang trên luân y, khí chất phong nhã thanh tao tỏa ra đã có thể khiến cho muôn hoa cận kề phải ảm đạm thất sắc.

Phương Quân Càn cười chẳng chút hảo ý, “Tiếu Công tử, đã lâu không gặp. Sau lần từ biệt trước, tại hạ vô cùng mong nhớ, không nghĩ hôm nay lại có thể tương phùng ở chốn này. Lẽ nào đây chính là ‘Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ’ mà người ta thường nói đến?”

Thần sắc của Tiếu Khuynh Vũ tuyệt không mang chút gì vui sướng như cố nhân lâu ngày tái ngộ, trái lại, mày kiếm hơi chau, có vẻ lạnh nhạt mà cảnh trọng. Y lẳng lặng suy nghĩ, mục quang lay động, đáy mắt toát ra vẻ thanh thoát lạnh lùng.

Phương Quân Càn không thấy tiểu thư đồng đứng bên cạnh y, lấy làm lạ hỏi: “Thư đồng của huynh đâu rồi, sao không ở đây chăm sóc huynh?”

“Ta không cần người khác chăm sóc.” Thanh âm của y trầm lắng mà thản nhiên, giống như đang trần thuật một câu truyện, “Trước nay chỉ có ta chăm sóc cho người khác.”

“Chân huynh không thể đi lại?” – “Thân bệnh chân ly, từ nhỏ đã không thể đi được.” – “Vậy huynh…”
Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc một lát, nghiêm trang nói: “Có đôi khi, ‘tàn’ không có nghĩa là ‘phế’, ta không vì chuyện đi đứng bất tiện mà oán trời trách đất, cảm thấy bản thân đáng thương, thua kém kẻ khác một bậc. Trên thế gian này, người không tàn mà phế thật sự rất nhiều.”

Nghe Tiếu Khuynh Vũ bình thản nói ra những lời ấy, Phương Quân Càn lập tức trở nên nghiêm túc ngưỡng mộ y. Ngay cả bản thân Phương Quân Càn cũng không nghĩ tới, người thiếu niên thần sắc nhợt nhạt, nho nhã yếu đuối, ngày ngày chỉ có thể nhờ đến luân y để di chuyển này, trong lòng lại thấu hiểu nhân tình thế thái đến như vậy! Tận trong thân thể tật nguyền của Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn nhìn thấy một loại sức sống và nghị lực kiên định, cứng cỏi đến đáng sợ.

Phương Quân Càn trước nay đánh giá một người có xứng cho mình tôn kính hay không đều tự dựa trên tiêu chuẩn riêng. Trong mắt hắn, việc tôn kính một người được quyết định chỉ bởi hai chuẩn mực: một, là người này có tài hoa đủ để kẻ khác kính nể hay không; hai, là người này bất kể thắng bại có giữ vững được khí chất bất khuất kiên định hay không. Trừ bỏ hai chuẩn mực trên, không còn có chuẩn mực thứ ba nào khác.

Cho dù là kẻ có chút đỉnh thân thế địa vị, giàu có khuynh quốc, trong mắt Phương Quân Càn, có khi cũng không đáng kính trọng bằng một nông dân xa lạ bình thường, quanh năm tần tảo chăm lo việc đồng áng. Ngay cả quý nhân như hàng Thái tử, cũng khó lòng được Phương Quân Càn thật tâm để mắt nể trọng. Tuy nhiên, ai cũng chỉ thấy rằng Phương Tiểu hầu gia luôn thân thiện dễ gần, trên môi thường trực vẻ mỉm cười khiêm tốn, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ.

Rất ít người có được sự kính trọng của hắn.

Nhưng mà, Tiếu Khuynh Vũ có được. Không phải thứ tôn kính ra vẻ ở ngoài mặt, mà là niềm kính trọng xuất phát từ nội tâm.

Phương Quân Càn biết, nếu hai chân của mình vĩnh viễn không thể đi lại, hắn tuyệt đối không tài nào kiên cường khoáng đạt được như y. Người này nếu có thể đứng lên thì còn hoàn mỹ vô khuyết đến nhường nào?!… Chẳng lẽ trời cao đố kỵ anh tài, ông trời không muốn nhìn thấy những sự vật hoàn mỹ, nên mới đoạt đi hai chân của y, khiến y ở phàm trần phải đau khổ vùng vẫy, phải tranh đấu từng ngày?…

Phương Quân Càn thở dài cảm thán. Thật sự là, quá đáng tiếc…

Gió ngừng rồi, thanh âm gì cũng không còn. Thế gian này một khi đã hoàn toàn yên lặng, chẳng thể biết là do bi ai, hay đang oằn mình với những thương tích.


Tiếu Khuynh Vũ mặc bộ y phục màu xanh nhạt vô cùng giản đơn, không đeo thêm vật trang sức gì khác, trên tay quấn ngang một vòng dây kim tuyến. Nét mặt bình tĩnh ôn hòa, mắt hơi khép ra chiều đang suy nghĩ, hàng mi dày và dài, khiến cho Phương Tiểu hầu gia nhớ đến loài hồ điệp bay trong tự viện hắn tình cờ thấy qua vài ngày trước.

“Tiếu huynh, còn nhớ lần đầu ta và huynh sơ ngộ, Tiếu Công tử đã nói gì không?”

Thần sắc của Tiếu Khuynh Vũ trầm xuống, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc đã nhanh chóng ngưng kết một tầng băng sương, đôi chút lạnh lùng, rất nhiều cương nghị. Y nhìn thẳng Phương Quân Càn, nói giọng mỉa mai: “Tiểu Hầu gia đang ‘nhắc nhở’ tại hạ đó sao?” Có đôi khi, nhắc nhởuy hiếp là cùng một ý tứ. Nhưng cố tình, Tiếu Khuynh Vũ tuyệt đối không chịu dùng tới hai chữ “Uy hiếp”!

“Không, ta chỉ là muốn nói,” hắn cúi người xuống gần sát y, “Huynh lúc trước nói gì, ta đều không nghe thấy. Còn Tiếu Công tử?” Tiếu Khuynh Vũ tức thời hiểu ý, mỉm cười: “Ta cũng quên rồi.”

Hai người lặng nhìn đối phương một hồi, bỗng nhiên bật cười ——! Hai vị nam tử ấy, đều xứng hàng tuyệt đỉnh thông minh trong thiên hạ, mà người thông minh có những chuyện không cần phải nói ra mới hiểu được. Chỉ cần vài lời, vừa đủ để hiểu, không dông dài thừa thãi. Nếu thật sự nói ra, chỉ e lại mang họa sát thân!
Chợt, một tiểu cô nương xinh đẹp từ sau non bộ bước đến: “Biểu ca ~~~~!”

Phương Quân Càn đã gặp qua nàng ở rừng hoa đào bên hồ Bích Thủy. Lúc này, cô nương ấy vận y phục xanh nhạt bằng chất lụa mỏng, nét cười ngọt ngào, da trắng như tuyết, nhan sắc mỹ lệ có thể làm cho người đối diện phải lóa mắt!

“Tại sao lại là ngươi?” Cô gái hiển nhiên cũng nhớ rõ Phương Quân Càn.

Trên thực tế, rất ít người có thể quên Phương Tiểu hầu gia.

Dù sao Phương Tiểu hầu gia cũng là tình nhân trong mộng, là vị hôn phu lý tưởng của tất cả khuê nữ trong kinh thành.

“Ngươi là hảo bằng hữu của biểu ca sao?” Thiếu nữ duyên dáng hỏi hắn.

Phương Quân Càn đối với nữ nhân xinh đẹp khả ái này rất có hảo cảm —— hắn đối với tất cả nữ nhân xinh đẹp đều có hảo cảm. Hắn cũng rất được các nàng yêu thích, hắn đối với mỗi nữ nhân đều nho nhã lễ độ, lúc thì gần gũi thân thiết, lúc lại xa cách chừng mực.

“Đúng rồi, ta là bằng hữu của Khuynh Vũ. Hôm nay gặp cô nương thật đúng là tam sinh hữu hạnh, không biết cô nương phương danh quý tánh là gì?”

Cô gái nhăn nhăn cái mũi nhỏ nhắn trên khuôn mặt xinh: “Bằng hữu thế nào đây, vừa mở miệng đã lộ ngay sơ hở! Bằng hữu của biểu ca đều gọi biểu ca là ‘công tử’, không có ai gọi thẳng biểu ca là ‘Khuynh Vũ’ đâu! Ngươi quen thân với biểu ca lắm sao? Gọi y thân thiết đến như vậy?!” thiếu nữ quả thật không khách khí với Phương Quân Càn.

Không biết tại sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Quân Càn đứng cùng với biểu ca, nàng chợt có một cảm giác khẩn trương bất an không thể giải thích được. Bởi vì khẩn trương, bất an, cho nên càng thêm chán ghét hắn.

Vị nam tử anh tuấn tôn quý, thân khoác khăn đỏ đang đứng trước mặt, giống như đã định sẵn là kẻ địch của nàng trong kiếp này!

“Y Y, muội thất lễ rồi.” Thanh âm của Tiếu Khuynh Vũ không lớn, thậm chí có thể nói là dịu dàng, nhỏ nhẹ, nhưng ngữ điệu như thể nói một không hai, không giận mà uy, quyết đoán dứt khoát, làm cho người ta không tài nào phản đối. Y Y lập tức im lặng.

“Vị này chính là biểu muội của Tiếu mỗ, Lâm Y Y, thứ nữ của đương triều Tể tướng Lâm Văn Chính – Lâm Thừa tướng. Y Y, vị này chính là công tử độc nhất của Định Quốc Vương gia, Phương Quân Càn – Phương Tiểu hầu gia, muội không được vô lễ.” – “Dạ.” Lâm Y Y líu ríu đáp lời, thầm làm mặt quỷ với Phương Quân Càn, còn không phục quơ quơ nắm tay nhỏ bé lên vài cái.

Phương Quân Càn không khỏi bật cười, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này thật sự rất đáng yêu; sự ái mộ và bảo vệ của nàng đối với Tiếu Khuynh Vũ, cho dù ở ngoài ba dặm vẫn có thể thấy được…

“Biểu ca, chúng ta trở về đi. Huynh xem, sắc trời đã muộn thế này…” Lâm Y Y làm nũng.”Y Y muội về trước đi.” Tiếu Khuynh Vũ phủi đi hoa rơi trên áo, tư thái cao quý tao nhã, “Trời chiều dễ chịu vô cùng, ta muốn ở lại đây trò chuyện với Tiểu hầu gia thêm một lát nữa.” “Biểu ca ~~~!” Nàng không thuận theo, bỗng thoáng thấy sắc mặt của Tiếu Khuynh Vũ trầm xuống, trong lòng lạnh tái, lập tức vội vàng nuốt xuống mấy lời phản đối đang chực thốt lên, ngoan ngoãn rời đi.

Phương Quân Càn phán một câu: “Nàng ấy thích huynh.”

“Đôi chân của ta từ nhỏ đã bất tiện, Y Y  ở cạnh ta, chăm sóc ta. Chúng ta là thanh mai trúc mã, thân như huynh muội.” Y ngắm nhìn vòng dây kim tuyến quấn nơi tay, gió ấm lặng lẽ thổi qua.

“Huynh giả ngốc.” Phương Quân Càn cười lớn, “Huynh biết rõ nàng không phải thích huynh theo kiểu ấy.” Tiếu Khuynh Vũ tức giận nói: “Phương Tiểu hầu gia, ngươi đúng là nhiều chuyện!” – “Quá khen,” Phương Quân Càn da mặt siêu dày, chẳng hề để tâm, “Kỳ thật ta cũng hiểu bản thân mình rất có tố chất làm bà mai.”
Tiếu Khuynh Vũ buồn cười: “Lời này nếu bị lão Vương gia nghe thấy sẽ tức chết không thôi.” Nụ cười này của y, phảng phất như mùa đông giá rét chợt tan biến, xuân về hoa nở, một trời âm u biến mất, trăng sáng hiện ra dưới chân mây. Giữa trán điểm vết chu sa càng thêm tiên diễm tươi thắm, càng tôn nét mi thanh, lộ xuất đôi mục tú.

Vào giờ khắc này, Phương Quân Càn như có ảo giác mình đang nhìn thấy một đóa u lan vươn mình ra khỏi lớp băng tuyết, sương tan tuyết rã, mây trôi giữa trời. “Huynh nên cười nhiều một chút.” Hắn thành tâm thành ý nói, “Huynh cười lên thật sự rất đẹp, cũng rất đáng yêu. Tuy rằng ta biết huynh không thích người khác dùng những từ như thế để hình dung huynh.”

“Phương Quân Càn…” Y thu lại nét tươi cười, ngồi nghiêm nghị giữa luân y, tĩnh tại như lãnh kiếm ngàn năm trầm khuất dưới hồ sâu, “Ngươi biết không, có đôi khi ngươi thật sự khiến cho người ta chán ghét!” Nói xong không nhìn đến Phương Quân Càn một cái, phất tay áo bỏ đi!


Phương Quân Càn chỉ còn biết im lặng.
.



 ***Quân sư chú thích:

- tự viện: sân chùa

- muốn tím nghìn hồng: [Hán Việt: vạn tử thiên hồng] tả cảnh trăm hoa khoe sắc hết sức tươi đẹp.

- mây trôi giữa trời: [Hán Việt: vân đạm thiên thanh], tả cảnh trời xanh biếc, mây trắng mỏng manh nhè nhẹ trôi.

- “Nụ cười này của y, phảng phất như mùa đông giá rét chợt tan biến, xuân về hoa nở, một trời âm u biến mất, trăng sáng hiện ra dưới chân mây.” Trích nguyên văn từ Nghịch Thủy Hàn – nguyên tác: Ôn Thụy An =”=




Hậu viện Đại Tướng Quốc Tự - Hà Nam, Trung Quốc

0 comments:

Post a Comment